Thục quân bất ngờ tới, lui cũng mau, bên ngoài thành Thiên Thủy nhanh chóng chỉ còn lại một mảnh hỗn độn,lúc Triệu Vân đuổi tới thành Thiên Thủy, đám người Trương Cáp đang đứngdưới cây đại thụ ngoài thành rơi lệ. Vân ca ca tách đám người tiến lên,nhìn thấy ta, đến khóc cũng không có, chỉ chết lặng gỡ mũi tên trênngười ta. Theo động tác rút tên, ta từ trong hôn mê lại phun một ngụmmáu tươi, hồi lại một hơi. Mọi người mừng rỡ, vội vàng trở về thànhtruyền quân y cấp cứu. May mắn, ngày hôm sau Hoa Đà cũng chạy tới ThiênThủy, Tào Tháo trong lòng sợ ta và Tôn gia có chuyện, đặc lệnh cho HoaĐà theo quân. Dưới y thuật của Hoa Đà và tác dụng của Bảo mệnh hoàn củata, tính mạng của ta giữ được, nhưng không tỉnh lại.
Kỳ thật trước khi Gia Cát Lượng buông ta xuống, ta nhìn như đã mất đi sinh khí, nhưng thần trívẫn chưa mất đi, ta thậm chí có thể nghe được Gia Cát Lượng nói, nhìnthấy Thục quân lui lại. Ngay vào lúc ta cho rằng mình đã rời khỏi nhânthế, Vũ ca ca đột nhiên xuất hiện, ta nhìn thấy huynh ấy, thật sự nhìnthấy Vũ ca ca. Vô số lần tưởng tượng Vũ ca ca trông như thế nào, lúcnhìn thấy huynh ấy, ta lại khó tin nổi trên đời lại có một nam tử nhưvậy, dung mạo tuấn lãng như làn gió nam ấp áp thổi qua mặt, khí chấtkhông dính bụi trần khiến ta có chút xúc động muốn cúi đầu làm lễ. Không cần nghĩ gì thêm, ta thì thào gọi: Vũ ca ca, Vũ ca ca, huynh tới đónNhư nhi.
Vũ ca ca đứng trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615591/quyen-4-chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.