Ta không thật sự tới Kinh châu, mà về Hứa đô ở phương bắc, dù saocũng còn nhiều thời gian, về nhà trước sau đó đi Lạc Dương sắp xếp côngviệc, sau đó lại về gặp Tào Tháo, không có chuyện gì lớn, ta sẽ về TânDã, rất nhớ người nhà. Từ sau cuộc chiến Lê Dương, nguy hiểm trực tiếp với Hứa Đô đã đượcgiải trừ, tốc độ phát triển cũng tăng lên, dưới chân thiên tử nơi nàocũng có nhân tài, thương nhân muốn kiếm lời, còn có sứ giả Tây Vực, NamViệt nối nhau qua lại không ngừng, khiến Hứa Đô trở nên phồn hoa náonhiệt vô cùng. Đương nhiên, nửa năm qua, tình hình Hứa Đô có chút khôngbằng trước đây, Tào Tháo sau khi lấy được Nghiệp thành, đem phần lớntrung thần của mình rời tới Nghiệp thành, những kẻ lựa gió đổi chiều, có kiến thức đều vội vã chạy tới Nghiệp thành, dù sao ai nắm quyền cũngvậy, miễn có thể mang lại lợi ích cho họ là được. Cho dù vậy, Hứa Đô lúc này vẫn rất phồn hoa, dân cư tụ tập không ít. Càng động lòng người hơn, là trị an vô cùng nghiêm cẩn, cũng khôngtới mức như thế này chứ? Tuy tối mịt ta mới tới cổng thành, nhưng thủ vệ cũng không khẩn trương, bắt ta ở đó chờ cả nửa canh giờ, mãi tới lúcHứa Chử tới, mới cho ta vào thành. Nhìn thấy tên gia hỏa lỗ mãng này, ta biết Tào Tháo đang ở Hứa Đô. Không muốn nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấcđã, thật mệt mỏi. Nhắc tới Khổng Dung này cũng thật lợi hại, hôm sau ta vừa rời giường, gia nhân đã báo có Khổng đại nhân đang chờ bên ngoài. Đối với ông ta,ta vẫn không thể lạnh nhạt, vội vàng ra ngoài. Khổng Dung trong xe lóđầu ra, liếc mắt nhìn ta một cái, ngoắc ngón tay, ta ngoan ngoãn trèovào xe. Khổng Dung này vẫn không chịu vào cửa nhà ta, sợ ô uế một thânthanh cao của mình. Ngồi yên ổn trong xe ngựa rồi, Khổng Dung mới thở dài một tiếng, tacười khổ, mỗi lần thấy ta đều bày ra biểu tình này: “Đại nhân, lại xảyra chuyện gì rồi? Hoàng thượng bị bệnh nữa sao?” Khổng Dung lườm ta: “Ngươi thì quanh năm suốt tháng ở ngoài, Hoàngthượng lại một mực chỉ thích dùng thuốc của ngươi. Bây giờ càng khôngrời ngươi được.” Không rời được ta? Vậy ta không ở đây, hắn thật sự bệnh, nếu khôngchờ được ta mà bệnh chết, chẳng phải lại quy tội lên đầu ta sao? Tronglòng thầm mắng, trên miệng vẫn phải khách khí: “Đại nhân nói đùa rồi. Kỳ thật ngài cũng biết, thân thể Hoàng thượng không sao cả, nói là thíchdùng thuốc của tôi, không bằng nói thích nghe tôi kể chuyện thôi.” Khổng Dung lại lườm ta: “Chuyện này ta biết. Triệu Như, Hoàng thượnglần này thật sự là bệnh nặng nhập thân rồi, vừa sợ vừa tức, không bệnhmới là lạ.” Ta a một tiếng: “Bị dọa mà bệnh? Người là Hoàng thượng, tức giận thành bệnh còn được, sao lại bị dọa bệnh?” Khổng Dung hừ một tiếng: “Tào Hồng dùng độc hình bức cung, nung sắt,đánh roi, quật gậy Hoàng môn thị lang Hoàng Bình, đánh người sống thànhngười chết trước mặt Hoàng thượng, Hoàng thượng có thể không sợ sao? Cái đồ hỗn trướng trong mắt không có Hoàng thượng đó.” Ta không biết chuyện này, lúc này mới rời khỏi Hứa Đô không bao lâu,chẳng lẽ xảy ra chuyện lớn gì rồi: “Đại nhân, sao lại thế? Thị langHoàng Bình? Người này chẳng có tiếng tăm gì, bất luận hắn phạm tội gì,Tử Liêm tướng quân cũng không nên dùng hình với hắn trước mặt Hoàngthượng, còn hành hạ hắn đến chết sao? Tào đại nhân biết chuyện nàykhông?” Hỏi xong câu này, ta đột nhiên nghĩ ra, Thị lang Hoàng Bình này phânnửa vốn cùng nhóm với Đổng Thừa, hoặc là một chí sĩ trung tâm, muốn phản hoặc muốn giết Tào Tháo, nếu không, Tào Hồng sao lại trước mặt Hoàngthượng bức cung dùng hình. Khổng Dung thở dài một tiếng: “Xem ra đúng là ngươi không biết. Tanói cho ngươi hay, Tào Hồng sau đó bố cáo, Hoàng Bình trước mặt hoàngthượng nhiều lần dâng lời gièm pha, hãm hại đại thần, cũng cấu kết vớiHoàng môn tướng quân, muốn giết Tào Hồng. Ta nghe được chính là, HoàngBình vừa mang theo thủ dụ trừ gian của Hoàng thượng rời khỏi cửa cung,đã bị binh lính đi tuần bắt được. Tào Hồng lập tức mời Hoàng thượng ramặt thẩm vấn Hoàng Bình, muốn hắn khai ra còn kẻ nào cùng tham dự, aiviết ra thủ dụ kia, Hoàng Bình không chịu nhận tội, Tào Hồng liền saingười lấy hình cụ ra, dụng hình trước mặt Hoàng Thượng, giết chết HoàngBình. Sự tình như vậy, ngươi hiểu rõ chưa?” Ta có thể không rõ sao: “Ôi, Hoàng thượng sao lại không rút ra bàihọc thế. Tào Tử Liêm trông giữ nghiêm ngặt như vậy, có thể mang đồ rangoài sao? Hoàng Bình cũng không phải trọng thần, xuất cung sẽ bị soátngười, ngốc quá. Người đã chết rồi, tình cảnh Hoàng thượng khó càng thêm khó.” Khổng Dung cười khổ: “Ta cũng không phải chưa từng khuyên bảo, nhưngHoàng thượng dù sao tuổi còn trẻ, đối xử như vậy, đừng nói là Hoàngthượng, đến người thường cũng làm sao chịu nổi? Tào Mạnh Đức làm hơi quá đáng. Từ xưa đến nay, không có thần tử giống như ông ta, hay ông tathật sự muốn làm gian thần? Ta lúc trước mắt mù, còn tưởng hắn là trungthần cứu nguy cho Hán thất.” Không quá đáng, không quá đáng chính mình mạng cũng chẳng còn. Trướcmặt Khổng Dung ta không dám nói ra, nhưng mà, nhìn phu tử này mặt màyhầm hừ, ta phải nghĩ cách đưa ông ta ra khỏi Hứa Đô, nếu không, theocách hành động của ông ta, Tào Tháo chắc hẳn không thể dung được. Ôi,mặc dù ông chỉ là loại gối thêu hoa, nhưng không phải là người xấu, tính mạng cả nhà nếu đánh mất trên cái miệng thối của ông, thật là đángtiếc, coi như vì hài tử mới vài tuổi của ông, có thể cứu được hai trămmạng người, ta sẽ cứu! Khổng Dung không nghĩ ta đang động não vì tính mạng cả nhà ông ta,chỉ thấy ta trầm mặt không nói, tưởng ta đang hướng về Tào Tháo, khôngmuốn nghe ông ta mắng người, cho nên than thở một trận, không nói nữa.Thấy ông ta im lặng, ta mới hỏi: “Đại nhân, Hoàng thượng bệnh thật sựnghiêm trọng sao?” Đôi mắt Khổng Dung đột nhiên phiếm hồng: “Đâu chỉ là bệnh, khổ sởtrong lòng, lại không dám để lộ ra, trong lòng nặng nề, lại không tìmthấy ai có thể nói chuyện, trong ngoài giáp công liền gục ngã. Ngày nàocũng cơm nước ăn không vào, nằm liệt trên giường. Triệu Như, hôm nay tamang ngươi tới, một là vì y thuật của ngươi tốt, hai là, ngươi đi giảisầu cho Hoàng thượng, khiến Hoàng thượng buông bớt gánh nặng trong lòng, đừng đày đọa chính mình nữa. Nhìn Hoàng thượng như vậy, nghĩ tới ĐạiHán giang sơn, trong lòng ta thật không phải.” Nước mắt liền rơi xuống. Ta kinh ngạc nhìn ông ta, trong lòng rung động khó giải thích. Chotới nay, ta nhìn Khổng Dung vốn không tốt, cảm thấy ông ta trong nhiềuchuyện quá mức cổ hủ, ôm tư tưởng bảo thủ, đặc biệt là về lòng trungthành với Hán thất. Bộ dạng ra vẻ trung thần của ông ta, khiến mỗi lầnta nhìn thấy ông ấy, đều giống như một khúc gỗ thống khổ đến hoa lá cũng chẳng nở ra nổi, cảm thấy rất buồn cười. Nhưng hôm nay, nhìn thấy người này vì Hoàng thượng, vì Đại Hán giang sơn mà rơi lệ, ta hiểu được lòngông ấy. Một kẻ hết lòng trung thành với tín niệm của bản thân, đối diệnvới cục diện chính trị hoàn toàn thất vọng, đối diện với triều đình chỉthấy bi ai vẫn luôn cố gắng. Khổng Dung, Tuân Úc, còn có nhiều người như vậy, bọn họ không giống đám người Đổng Thừa, bọn họ không phải vì quyền lợi của bản thân, không phải vì danh dự cá nhân, không phải vì vinh hoa phú quý mà chống lại chúng ta, mà thật sự vì triều đình này, vì tưtưởng trung quân ái quốc. Đáng tiếc, bọn họ lại không nhìn rõ thế cục trước mặt, giang sơn ĐạiHán này đã không thể giữ được nữa, triều đình Đại Hán từ lâu trải quaphân đất phong hầu đã tan nát rồi, từ lúc Đổng Trác tiến binh vào LạcDương, thiên hạ này chỉ còn là của họ Lưu trên danh nghĩa. Ôi, tuy rằnglà trung thần chí sĩ, nhưng lại là người không sáng suốt! Khuyên khôngđược, nhưng có thể bảo vệ tính mạng của bọn họ, ta nhất định sẽ cố gắng. Nghĩ đến đây, ta hạ giọng khuyên giải: “Đại nhân đừng như thế, đốivới bệnh của Hoàng thượng, Triệu Như nhất định sẽ toàn lực chữa trị. Lần này tôi sẽ trị bệnh thật tốt cho Hoàng thượng, rồi để lại một ít thuốcdưỡng sinh cho người, ngài lúc vào cung cũng nên thường xuyên khuyêngiải, thân thể Hoàng thượng sẽ không có gì đáng ngại đâu.” Khổng Dung than thở: “Trị được bệnh trên thân, khó trị bệnh tronglòng! Hoàng thượng cùng Hoàng hậu chung hoạn nạn nhiều năm, giờ phảichia lìa, trong lòng sao lại không đau? Còn chưa nói đứa con kia củangười, mới có vài tuổi đã… Đừng nói đó là Hoàng thượng, cho dù là ngườithường, thấy thê tử nhi tử chết, làm sao có thể không bị dày vò. TàoTháo ơi Tào Tháo, ngươi gây ra nghiệp chướng này, sẽ có một ngày gặpphải báo ứng trên mình.” Ta chấn động: “Đại nhân, ngài nói cái gì? Hoàng hậu? Phục hoàng hậuchết rồi? Trời ơi, rốt cuộc thế này là sao? Chủ… Chủ yếu là nguyên nhângì khiến Tào đại nhân giết Hoàng hậu vậy? Còn giết cả Hoàng tử nữa? Tàođại nhân không phải đến Đổng Thừa cũng không làm gì sao? Sao lần này lại nhẫn tâm giết cả Hoàng hậu vậy? Chuyện này là thế nào, tôi thật sự mộtchút cũng không biết.” Khổng Dung nhìn xéo ta một cái, thấy vẻ mặt ta thật sự mờ mịt mới biphẫn nói: “Là chuyện ba ngày trước. Tào Tháo giết không ít người, lúcnày Hứa Đô đã biến thành lò sát sinh rồi. Vết máu ở cửa Tây còn chưa lau sạch đâu! Nếu ngươi hôm qua vào thành ban ngày, nhất định sẽ biếtchuyện này.” “Giết không ít người? Trời ơi, tới mấy trăm người sao? Những người đó sao lại xem nhẹ mạng sống của mình như vậy chứ! Chuyện này làm sao lạixảy ra? Xem ra, đại nhân đang chờ tôi phải không? Nếu không, đêm qua tôi vừa về, sáng sớm ngài đã biết mà tìm rồi.” Chẳng trách Hứa Đô phòng vệ nghiêm ngặt vậy. Chủ công ơi chủ công,cho dù Phục Hoàn muốn phản ngài, cho dù Phục hoàng hậu muốn ám toánngài, ngài cũng không thể giết nàng chứ, giam người lại, không phải được rồi sao? Còn có Hoàng tử nữa, ngài giết hoàng hậu, lại giết cả Hoàngtử, có khác Đổng Trác là mấy đâu? Đây là hành vi đại nghịch bất đạo, sẽbị thiên hạ mắng chửi, tạo ra cái cớ để người khác công kích, lời thầnnói trước kia, ngài sao lại không nghe vậy! Ta đang âm thầm oán trách Tào Tháo, Khổng Dung tiếp tục thống hận:“Ngươi biết rồi đấy, Hoàng thượng rất tin tưởng y thuật của ngươi, chủyếu là thích nghe ngươi kể chuyện bên ngoài, ta phụng lệnh Hoàng thượng, vẫn phái người chờ tin ngươi trở lại Hứa Đô. Hoàng hậu lần này chếtcũng oan, chủ yếu là ác nô của Tào Hồng làm ra chuyện tốt. Hoàng hậuchẳng qua là sau khi Hoàng Bình bị giết chết, tỏ ra oán hận với Phục đại nhân. Tào Hồng vậy mà ép Hoàng thượng hạ lệnh phế hậu, rồi treo cổngười.” Ta liên tục lắc đầu: “Đại nhân, không thể nào? Tào Tử Liêm dù quáđáng cũng sẽ không vì vậy mà giết Hoàng hậu, không thể nào được!” Khôngcó mệnh lệnh của Tào Tháo, Tào Hồng có gan lớn vậy sao? Đánh chết tacũng không tin. Khổng Dung ngừng một chút, mới cười khổ nói: “Tào Hồng lúc tra tấnHoàng Bình trước mặt Hoàng thượng, Hoàng hậu to tiếng mắng hắn, đã khiến hắn nổi giận. Thủ dụ trên người Hoàng Bình tìm được lại do chính Hoànghậu tự tay viết. Lưu Hành lại cung khai, nói chuyện bọn chúng làm là doPhục hậu sai khiến, Phục đại nhân cũng tham dự. Biết chuyện lần này, Tào Tháo chạy về Hứa Đô, biết tin Phục đại nhân tham gia, liền lệnh TàoHồng mang binh vào cung, bức Hoàng thượng phế hậu. Hoàng thượng khôngchịu, Hoàng hậu cũng không cam lòng chịu nhục, tức giận mắng mỏ TàoHồng, Tào Hồng giận dữ, muốn kéo Hoàng hậu ra khỏi tẩm cung của Hoàngthượng, Hoàng hậu giãy giụa, cào cả mặt Tào Hồng. Tào Hồng liền lệnh cho quân sĩ treo cổ Hoàng hậu ngay trước cửa cung. Tào Tháo biết Hoàng hậuđã chết, lập tức hạ lệnh đem con ruột Hoàng hậu dìm chết, cùng ngày xửtrảm Hoàng Bình, cả nhà Phục đại nhân, còn ép Hoàng thượng lập con ôngta làm hậu.” Ta nghe xong thở dài một tiếng, vận mệnh trêu ngươi, nếu ta ở đó,nhất định sẽ can gián Tào Tháo không đại khai sát giới. Phục Hoàn, PhụcHoàn, hỏng bét rồi, nếu Phục Hoàn thật sự tham gia vào chuyện này, nhấtđịnh sẽ đi tìm Tuân Úc, Tào Tháo có biết chuyện này không? Văn Nhược,sao ông lại ngốc như vậy? Sao lại không khuyên nhủ Phục Hoàn? Xem ra, ta phải nhanh chóng gặp Tào Tháo, không để ông ấy thương tổn tới VănNhược. Dọc đường đi, ta không nói chuyện với Khổng Dung nữa, mang tâm trạngriêng đi vào Hoàng cung. Cửa cung bốn phía canh phòng càng cẩn mật, mỗibinh sĩ đều rất nghiêm túc nhìn từng người ra vào, kiểm soát từng chiếcxe. Ta nhìn mà thở dài, đây là Hoàng cung, là một nhà giam lớn. Ta cuốicùng nên mắng chủ công mình tàn nhẫn, hay oán trách tiểu Hoàng đế khôngnghe ta khuyên bảo? Lưu Hiệp nằm trên giường lớn, hai mắt vô thần nhìn những dải lụa trên đỉnh đầu, không lệ, không ham muốn, không bi ai, không vui mừng, Hoàngđế chính là một bộ dạng như vậy. Thấy cảnh này, trong lòng ta bỗng runlên, có chút đau đớn. Đây là Hoàng đế sao? Đến chim nuôi trong lồng củaThất ca cũng không bằng. Ngồi bên cạnh giường, mang theo vẻ lao lực quáđộ, lại một tia tống khổ, bất đắc dĩ nhìn Hoàng thượng, là một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy, chính là con gái của Tào Tháo, Hoàng hậu đươngtriều – Tào Tiết. Lặng lẽ quỳ lạy hành lễ với hai người, Tào hoàng hậu lạnh lùng liếcmắt nhìn ta, vẫy vẫy tay, tiểu cung nữ bên cạnh bước tới đỡ nàng đứngdậy. Lúc này ta mới phát hiện, bụng nàng hơi nhô lên. Đi qua bên cạnhta, nàng đứng lại nói: “Triệu Như, Hoàng thượng tin tưởng y thuật củangươi, ngươi làm cho hết sức. Nhưng mà, nếu ngươi muốn làm chuyện gìkhác, phụ thân dù sủng ngươi, ta cũng có thể lột da ngươi đó.” Ta cười khổ, nháy mắt hiểu ra Tào Tháo tại sao phải giết Phục hoànghậu cùng con nàng: “Hoàng hậu, người giáo huấn tiểu dân không dám khôngnghe. Thần biết nguyên nhân phát bệnh của Hoàng thượng, đảm bảo có thểtrị được, có lời xin mạnh dạn được nói, chuyện trong Hoàng cung, Hoànghậu sau này cần chú tâm. Hoàng thượng không hiểu rõ, nhưng Hoàng hậukhông thể không hiểu. Nguyên nhân căn bệnh của Hoàng thượng vốn có thểkhông phát sinh.” Tào hoàng hậu nghe vậy, trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ: “Triệu Như, ngươi to gan lắm.” Ta mà sợ nàng sao, liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng: “Nươngnương, cổ bàn tay, mu bàn tay đều là thịt, người nếu đã ở vị trí này,phải biết cách cân bằng các mối quan hệ. Chỉ cần người làm tốt, đối vớimọi người đều có ích.” Tào hoàng hậu sửng sốt, phẩy tay áo bỏ đi. Hoàng thượng lúc này mớiquay sang nhìn Khổng Dung, thấp giọng nói: “Bảo bọn chúng ra ngoài hếtcho ta.” Khổng Dung vội vàng lệnh cho đám cung nhân, thái giám xung quanh luira ngoài. Đám người kia tuy không muốn, nhưng không thể chống lại. Lúcnày ta mới bước lên dập đầu một cái: “Hoàng thượng, để tiểu dân bắt mạch cho người, được không?” Lưu Hiệp chậm rãi ngồi dậy, duỗi tay chưa cho ta: “Triệu Như, thiệtthòi cho ngươi rồi. Vốn dĩ ta nghĩ lúc nào đó sẽ ban cho ngươi làm Tháiy, nhưng trải qua lần này, ta không muốn làm hại ngươi nữa.” Thân thể ra run lên, vẫn cố kéo tay Lưu Hiệp bắt mạch: “Hoàng thượng, tâm ý của người thần hiểu, cảm ơn người quan ái. Nhưng mà, tiểu dân vẫn cảm thấy ở ngoài tốt hơn. Hoàng thượng, người sao lại không nghe thầnkhuyên, hương hoa mai đến mùa đông lại tới, nhẫn nại lúc này là conđường duy nhất của người. Trải qua chuyện này, tình cảnh của người chỉsợ…” Thân thể Lưu Hiệp hơi co rút, một lúc lâu sau mới phẫn nộ nói: “TàoTháo thật quá đáng, ỷ vào chuyện đánh hạ Nghiệp thành, ép trẫm ban chonhi tử Tào Phi của hắn vạn hộ hầu, Tào Cổn năm ngàn hộ, còn muốn phongTào Phi làm Lỗ Sơn vương, Tào Chương làm Nhạc Bình vương gì đó. Về saunày, hắn chắc sẽ bức trẫm đem giang sơn Đại Hán này ban cho Tào gia nhàhắn, hắn mới hài lòng.” Chân mày ta cau lại, không phải vì Hoàng thượng oán hận Tào Tháo, màlà vì Tào Tháo yêu cầu phong thưởng. Ở Nghiệp thành, ta đã biểu lộ rõràng ý muốn mong Tào Tháo nghĩ tới việc lật đổ Hán thất, đăng lên ngôicao. Lúc ấy, Tào Tháo ra ám hiệu đối với việc ta sau này vẫn muốn đóngđô ở Lạc Dương không tỏ ý cự tuyệt, ta cho rằng ông ấy thật sự sẽ cânnhắc chuyện này. Nhưng mà ta sai rồi, Tào Tháo muốn Hoàng đế phongthưởng, là tỏ ra không có tâm tư muốn cướp ngôi. Nhìn bề ngoài, Tào Tháo muốn đất đai, phong vương, phong đất, thực tế chính là muốn nói vớiHoàng đế, ta muốn con cháu sau này yên hưởng, là đáp lại công lao củata, chỉ cần ngài thuận theo ý ta, ta sẽ yên tâm lao khổ vì Đại Hán giang sơn của ngài. Nghĩ tới đây, ta thở dài một tiếng: “Hoàng thượng, người chắc là không làm theo ý ông ấy, khiến Tào đại nhân bất mãn.” Lưu Hiệp cả giận nói: “Trẫm là hoàng đế hay là hắn là hoàng đế? Trẫmlà quân, hắn là thần, hắn muốn gì được nấy, không bằng phế trẫm đi, tựmình làm Hoàng đế cho xong.” Ta trầm mặc không nói gì, ngươi không hiểu rồi, tranh đoạt thứ xưnghô không có thực quyền này, vậy chỉ có thể nhìn thân nhân vì sự lỗ mãngcủa ngươi mà hy sinh thôi. Lưu Hiệp thấy ta không nói gì, cũng biết nói chuyện này với ta vôích, nên thở dài một hơi: “Bỏ đi, trẫm lúc này muốn tìm một người nói ra lời trong lòng cũng không có, vất vả mới gặp được ngươi, không kiềmđược liền nói ra. Cũng may bảo đám nô tài kia lui xuống rồi.” Ta buông tay hắn, lùi về sau một bước, ngồi xuống nói: “Bệnh củaHoàng thượng không có vấn đề gì lớn, nhưng mà quá mức thương tâm, chonên cảm thấy mệt mỏi, qua vài ngày nữa là khỏi thôi. Tiểu dân kê chongười ít thuốc, người dùng đúng thời gian, đừng hành động theo cảm tínhnữa, nếu không càng hại thân thôi. Hoàng thượng, bệnh của người chủ yếuvì một chữ nhẫn, có thể nhẫn, bệnh sẽ khỏi.” Lưu Hiệp thì thào tự nói: “Nhẫn? Ngươi có biết hay không, trẫm nhịnđược bao nhiêu khổ, bao nhiêu đau rồi? Thọ nhi mới hai ba tuổi, vì trẫm, vì bảo vệ trẫm lại ra đi như vậy. Hài tử của trẫm còn chưa tới sáutuổi, đến ngoài cửa cung nhìn ra sao cũng chưa biết, cứ vậy mà chết đi.Triệu Như, ngươi mỗi lần tới đều khuyên trẫm nhẫn, trẫm phải nhẫn tớilúc nào, tới khi mất đầu à!” Nói tới đoạn sau, hắn nâng tay ôm lấy đầu,cố gắng khống chế không để nước mắt rơi ra. Bờ vai hắn co rúm, đáng thương như vậy, giống như một hài tử mấtphương hướng, không còn hy vọng. Nghĩ tới hắn từ lúc sinh ra đã không có mẫu thân; lúc còn quấn tã đã rơi vào tranh đấu chốn hậu cung; Hoàng đếlà từ máu thịt của ca ca mà lấy được, Lưu Biện chết thảm, không thểkhông khiến hắn bị ám ảnh; cho dù hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế ngậptràn huyết tinh, cũng lại chỉ là công cụ trong tay người khác. Hắn không muốn làm con rối, luôn lập chí làm nên sự nghiệp, nhưng mà, vẫn khôngthoát được vận mệnh của mình. Điều này phải trách ai? Trách Tào Tháo?Trách ta? Vẫn là trách trời cao mà thôi. Một trận chua xót dâng lên trong lòng, cái gì cũng không nghĩ đượcnữa, ta đứng dậy, bước lên ôm hắn: “Hoàng thượng, người muốn khóc thìkhóc đi! Ở đây không có người ngoài, người cứ buông thả mà khóc một trận đi. Như vậy trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.” Lưu Hiệp đẩy ra ta, kéo chăn che mặt, cuối cùng cũng khóc. Ta lui lại phía sau cười khổ với Khổng Dung đang lặng lẽ rơi lệ: “Hoàng thượngchịu áp lực quá lâu, bảo người khóc một trận, đối với thân thể mới cólợi. Chẳng thể trách có người nói hận sinh vào nhà đế vương.” Khổng Dung gật đầu, không nói lời nào. Chúng ta cứ lặng yên như thế, chờ Lưu Hiệp phát tiết xong. Thời giankhông lâu, đợi Lưu Hiệp lại ngồi dậy, ta mới tiến lên khuyên hắn: “Hoàng thượng, nỗi khổ, nỗi đau trong lòng ngài, tiểu dân đều hiểu rõ. Đúngvậy, chữ nhẫn khó làm, bởi vì trên chữ tâm có một cây đao. Nhưng mà,nhẫn, chỉ có thể khiến người đau lòng, nhưng không nhẫn, thì cái gì cũng không có. Chỉ cần đợi được xuân về hoa nở, mọi thứ đều sẽ tốt đẹp.” “Có ngày đó sao? Triệu Như, ngươi nói cho ta biết, đến ngày nào mớixuân về hoa nở? Chỉ sợ trẫm sẽ chết cóng trong ngày đông giá rét màthôi.” Ta thở dài: “Hoàng thượng, tiểu dân không nói chính xác được, cũngrất khó nói. Nhưng mà, làm người phải sống có hy vọng, nếu không có hyvọng, không có chờ đợi, sống còn gì vui vẻ nữa đây.” Ánh mắt Lưu Hiệp nhìn ta đã không còn chờ mong, không còn đấu ý, nghe ta nói vậy, hắn thở dài: “Thôi bỏ đi, có lẽ ngươi nói có lý. Chờ đợi,lúc này ngoại trừ chờ đợi, trẫm có thể làm gì đây?” Nghe hắn than thở, ta cũng hết chỗ để nói. Vài năm mưa gió, đối vớihoàng đế bù nhìn này, ta từ chỗ khinh thường trước kia đã trở nên đồngtình, có lẽ sẽ không lợi dụng hắn nữa, nhưng cẩn thận nghĩ lại, hắn chodù biết ta muốn lợi dụng hắn, vì giấc mộng mờ mịt trong lòng, cũng sẽcam tâm tình nguyện nghe ta sắp xếp. Nhưng mà, lúc này, đối mặt với mộtngười đang đau đớn cõi lòng vì cái chết của thê nhi, ta lại không thểtiếp tục lừa hắn, cho hắn hy vọng, bởi vì, hy vọng hoàn toàn không tồntại. Ba chúng ta không còn chuyện để nói, im lặng rất lâu, mãi tới lúcthái giám tới thay ca trực thò đầu nhìn vào, nhắc chúng ta thời giankhông còn sớm, cần phải đi. Lưu Hiệp nhìn ta, trong mắt ngập tràn thốngkhổ, Hoàng đế như hắn, đến chút quyền lực nhỏ này cũng không có được. Ta chỉ có thể bỏ qua ánh mắt muốn giữ lại của Lưu Hiệp, phục lạy muốn lui. Lưu Hiệp do dự một chút rồi mở miệng: “Triệu Như, trẫm…” Nhìn hắn muốn nói lại thôi, ta cũng chỉ biết an ủi: “Hoàng thượng,người phải nhớ lấy, giải bớt sầu khổ. Mọi thứ đều sẽ tốt lên. Tiểu dânchỉ cần có thời gian, sẽ tới gặp Hoàng thượng.” Lưu Hiệp cười khổ, nhìn người bên cạnh, mang theo một tia thống khổ,một tia bất đắc dĩ khẩn cầu ta: “Trẫm không phải có ý này. Hồi nãy bênĐổng phi tìm người nhắn trẫm, nói hài tử của trẫm bệnh không nhẹ, ngươicó lẽ không biết, trẫm thật sự bất lực. Nếu ngươi có thể tới xem mộtchút, trẫm…” Hài tử của Đổng phi bị bệnh lại không có ai thăm khám sao? Mang theomột bụng nghi vẫn, ta đồng ý thỉnh cầu của Lưu Hiệp. Thân làm Hoàng đế,Hoàng tử có bệnh, lại phải dùng ngữ khí khẩn cầu nhờ thương nhân áo vảinhư ta đi khám bệnh, Hoàng cung này, lần đầu khiến ta có ý nghĩ muốnthoát ra ngoài. Bảo Khổng Dung về trước, ta hướng cửa biệt viện đi tới. Binh línhcanh cửa dĩ nhiên không biết ta, ta cũng không khách khí, trực tiếp bảobọn họ gọi Tào Hồng tới. Một lát sau, thiên tướng của Tào Hồng là TàoKính vội chạy tới. Vừa thấy ta, hắn trù chừ một chút rồi mới tiến lạigần: “Thì ra là Triệu công tử, không biết công tử có chuyện gì muốn vàođó?” Khẩu khí của hắn vẫn có chút khách khí, ước chừng biết Tào Tháo coi trọng ta. Ta cũng không nói lời thừa: “Tướng quân, ta phụng mệnh Hoàng thượng,tới khám bệnh cho tiểu Hoàng tử, xin tướng quân để ta vào viện, tránhcho ta phải đi tìm Tử Liêm tướng quân!” Tào Kính do dự một chút, rồi cho người mở cửa: “Theo lý, tôi cũngphải tới bẩm báo với tướng quân mới có thể cho công tử vào. Nhưng mà,tôi biết công tử cũng không làm chuyện gì khác thường, ngài cứ vào đi.” Coi như là người hiểu chuyện: “Tiểu tướng quân, ngài cứ cho người lập tức báo cho Tử Liêm tướng quân đi. Đúng rồi, thuận tiện báo cho Tử Liêm tướng quân biết, nói ta vừa từ Giang Đông trở về, tối nay sẽ tới quýphủ làm phiền.” Đây cũng coi như bảo hắn đi báo tin cho Tào Tháo. Đi theo quân sĩ dẫn đường, ta lần đầu bước vào biệt viện tường cao,cho dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng chỗ ở của Đổng phi khiến tâmtrạng ta càng trở nên nặng nề. Lúc trước khi thi công biệt viện này, tachỉ đưa ra một giả thiết, việc thực hiện cụ thể là do Tuân Úc trong cơnthống khổ cực độ không chuẩn bị cho tốt, có lẽ, ông ấy cũng rất hận Đổng Thừa tạo ra mâu thuẫn thù hận giữa Hoàng đế và Tào Tháo, khiến biệtviện này trở thành một nhà giam thật sự. Giữa những bức tường cao, biệtviện được chia thành nhiều phần, mỗi phần đều có phòng ốc thấp bé chenchúc. Đổng Phi cùng hài tử của nàng cư ngụ ở một gian phòng trong khuvực gần Hoàng cung nhất. Đẩy tấm rèm vải rất dày ở cửa, đi vào bên trong một gian phòng đượcngăn thành hai gian bằng tấm ván gỗ. Chưa kịp nhìn kỹ, một vị phụ nhânđã bước ra. Tóc mây vén cao, mặc một bộ cung trang cũ kỹ, ánh mắt lạnhlùng, gần như không có biểu tình gì liếc mắt nhìn chúng ta một cái,không nói một lời. Cuộc sống cầm tù vài năm, đã khiến một nữ tử mỹ lệbiến thành một người phụ nữ bình thường, không còn chút phong thái nàocủa ngày xưa nữa. Quân sĩ kia liếc mắt nhìn nàng nói: “Nghe nói nhi tử của ngươi bệnh, vị này là đại phu tới khám bệnh cho nó, bảo nó ra đi.” Nghe quân sĩ nói ta tới khám bệnh cho Hoàng tử, nàng vừa rồi còn đang không chút biểu tình, lập tức có chút hoảng hốt: “Ngươi là đại phu?Thật sự là đại phu sao? Không, không thể, các ngươi làm sao tới khámbệnh cho con ta được, chúng ta không cần.” Không biết nghĩ tới chuyệngì, nàng đột nhiên bước tới, gần như là cuồng loạn xô đẩy ta: “Đi rangoài, các ngươi đều ra ngoài cho ta.” Quân sĩ kia nhướng mày, định phát tác, ta thở dài, bảo hắn đi ra, rồi nói với Đổng phi: “Nương nương, người không quen ta, cũng chưa từngnghe nói về ta sao? Ta không phải đại phu, ta là Triệu Như, một thươngnhân. Hôm nay ta tới khám bệnh cho Hoàng thượng, được Hoàng thượng nhờvả tới khám cho tiểu Hoàng tử.” Đổng phi lại đánh giá ta một phen, suy nghĩ một hồi, cuối cùng khôngcự tuyệt nữa, yên lặng chỉ vào phòng trong. Ta lúc này mới bước vào, tới bên trong trước mắt tối sầm, ở đây quá tối: “Nương nương, ở đây khôngcó nến sao?” Đổng phi hừ một tiếng, không nói lời nào. Đợi thích ứng với ánh sángtrong phòng, ta mới chú ý thấy, ở đây không chỉ không có nến, đến đồdùng cũng vô cùng sơ sài, hai giường gỗ, một cái bàn, mấy cái rương, hơn nữa nhìn rõ sẽ thấy gian ngoài cũng chỉ bày mấy món đồ dùng hàng ngàythông thường. Trời ạ, đây là chỗ phi tử của Hoàng thượng ở sao? Đừng nói đây là nơi ở của Hoàng phi, đến chỗ ở của dân chúng trung hạ đẳng tạiHứa Đô, cũng tốt hơn nơi này. Tào Hồng làm quá mức rồi, trong lòng taoán hận nghĩ. Không đành lòng quay đầu nhìn bộ dáng ẩn nhẫn chết lặng của Đổng phi, ta bước lại gần hài tử nằm trên giường. Hài tử này kiếp trước chếttrong bụng mẹ, bởi vì ta mới được chào đời. Nhưng mà, nó gặp tao ngộnày, đến cùng là tốt hay xấu đây, sau này chờ đợi nó là chuyện gì, không ai biết được. Trước mắt, tính mạng này do ta mang tới, còn sống vẫn tốt hơn. Nhẹ nhàng bắt mạch cho đứa trẻ, trong bụng ta lại thở dài. Ta cố gắng bày ra vẻ mặt mỉm cười nhìn hài tử trước mắt, nó cũnggiương đôi mắt sáng ngời nhìn ta. Dĩ nhiên nó rất ít khi gặp được ngườikhác, sợ là những binh sĩ bên ngoài kia chưa từng tươi cười với nó, lúcnày, nó nhìn ta, trong mắt không ít tò mò suy xét, lại có chút sợ hãi.Lúc ta kéo tay nó qua, nó không tự giác rụt về một chút, quay đầu nhìnmẫu thân. Thấy mẫu thân không ngăn cản, ta lại đang mỉm cười, nó mới yên tâm để ta bắt mạch. Vừa bắt mạch, vừa cẩn thận đánh giá hài tử này. Nó đã bốn tuổi rồi,nhưng thoạt nhìn chỉ như đứa trẻ ba tuổi, gầy yếu, thấp bé, sắc mặt táinhợt, làn môi không huyết sắc, nhưng lại có chút hoạt bát và đáng yêu.Tiếp tục bắt mạch, cảm giác rất rõ sự suy yếu trong cơ thể nó, nhìn cánh tay gầy yếu như cây gậy trúc, không cần hành y cũng biết nó thiếu dinhdưỡng. Nước mắt nhanh chóng trào lên. Hài tử đó không hiểu tâm trạng ta, chỉ tò mò hỏi: “Ngươi sao lại cũng khóc vậy? Mẫu thân cũng vừa khóc xong.” Ta buông tay hài tử, lui về sau từng bước, tràn ngập bi thống nói với Đổng phi: “Nương nương, Hoàng tử không ốm gì nặng, chẳng qua lúc còntrong bụng người chịu phải kinh hách, bẩm sinh đã có chút thiếu hụt. Sau đó lại sống trong thiếu thốn… Không được điều dưỡng. Để tiểu dân kê mấy phương thuốc bổ dưỡng, rồi lấy dược thiện đỡ vào, tăng cường dinhdưỡng, rất nhanh sẽ khỏe mạnh lại. Mong nương nương đừng lo lắng.” Đổng phi bước tới nhẹ nhàng ôm nhi tử vào lòng: “Triệu công tử, đạidanh của ngươi ta đã biết. Nghe nói công tử cũng là người vào nam rabắc, còn không nhìn thấy tình cảnh mẹ con chúng ta sao? Thuốc bổ, dinhdưỡng, dược thiện? Có thể được ăn no, có cơm canh ngon miệng, chúng tađã cảm ơn trời đất rồi. Ngươi mới tới gặp Hoàng thượng, tất nhiên biếtđã xảy ra chuyện gì. Hoàng hậu nàng… Hai ngày nay, ta cũng nghĩ nếu cóthể chết như Hoàng hậu cũng được, nhưng không bỏ được đứa trẻ này.” Nhìn Hoàng phi buồn bã rơi lệ, ta có thể nói gì? Yên lặng chờ nàngkhóc xong, ta hạ quyết tâm nói: “Tào Tử Liêm làm như vậy, thật sự quáđáng. Nương nương yên tâm, sau khi ta rời khỏi đây, nhất định tìm ông ta nói lý một phen, dù thế nào cũng không thể ngược đãi người ta thành thế này.” Đổng phi lắc đầu: “Ta không dám trông mong gì. Công tử chẳng qua làmột người bình thường, cho dù ngươi được Tào tặc kia sủng ái, nhưngkhông thể lay động được chúng đâu. Ở đây đồ đưa tới hằng ngày đều rấtít, lại đã qua tay người khác. Lúc mới sinh đứa trẻ này, vì cho nó sữa,ta phải đem của cải tích trữ cùng trang sức chuyển ra ngoài, tốt xấucũng giúp giữ mạng cho nó. Tới nơi quỷ quái này suốt bấy nhiêu năm, coinhư đã quen nhìn mặt lạnh, nghe lời mặn nhạt. Những người ở trong này,đều không còn mong đợi cuộc sống tốt đẹp nữa rồi, tháng nào chẳng cóngười chết đi ra từ đây? Ai cũng sợ phiền toái, có ai dám khám bệnh chohọ? Bệnh chết ở đây, có người nhặt xác đã là tốt rồi. Cám ơn ngươi đãtới.” Nhìn khuôn mặt khô héo xám xịt của nàng, ta phẫn nộ: “Dù nói thế nào, ở lại đây cũng là người, bọn họ làm vậy quả thực hơi quá đáng. Nươngnương yên tâm, Triệu Như dù chỉ là một tiểu dân, nhưng cũng có chút bảnlĩnh; nếu không có ai cung cấp, cuộc sống của người cùng Hoàng tử đểTriệu Như phụ trách, dù sao cũng không thể để tiểu hài tử chịu thiệtthòi như vậy.” Nổi giận đùng đùng rời chỗ ở của Đổng phi, ta không quên lời nàngnói, không thèm nhìn sắc mặt quân sĩ đã mất kiên nhẫn, ta tự đi vàotrong, vừa đi vừa nói: “Ngươi không kiên nhẫn được thì ra ngoài đi. Bệnh nhân trong viện này không ít, nếu ta đã tới phải xem bệnh cho họ. Đềulà người cả, chà đạp bọn họ như vậy, các ngươi chẳng lẽ không có lươngtâm sao?” Ta nói vậy, quân sĩ kia cũng không phản bác, chỉ xoay người rời đi,chậm rãi nói: “Triệu công tử là người lương thiện, ngài làm việc thiệncũng được. Chức trách của tại hạ là phải bẩm báo với tướng quân.” Ta biết hắn không đủ kiên nhẫn đi theo ta, sinh tử của người trongbiệt viện, đối với bọn họ mà nói không ai muốn để ý. Ta cũng không quantâm tới hắn, tự mình đi tìm các gian phòng, một mình làm việc còn thoảimái một chút. Trong biệt viện này, tổng cộng bỏ tù bốn trăm người, đềulà người nhà đám Đổng Thừa, Vương Tử Phục. Chỗ ở của đám người Đổng Thừa có có quân sĩ đặc biệt “chăm sóc”, chỉ có Ngô Thạch vào đây không tớimột năm đã chết. Nhìn mọi người ánh mắt như cái xác không hồn, ta độtnhiên cảm giác chủ ý này của mình quá tàn khốc, đây chính là cảm giáckhiến người ta sống không bằng chết. Đi qua hai dãy phòng, cũng thăm được mấy nhà, thái độ của bọn họkhông khác Đổng phi, mỗi người đều bày ra bộ dáng trầm lặng, dù biết tacó ý tốt, cũng chỉ lạnh nhạt, đối với bọn họ mà nói, đại khái kiếp nàyđã không còn hy vọng. Ta vừa từ chỗ Đổng Thừa đi ra, đám quân sĩ kia căn bản không cho ta vào nhà ông ta, nói Đổng Thừa không có bệnh, cho dù có bệnh cũng phải có Thủ vệ tướng quân đi cùng, ta mới được vào. Ta đànhphải thôi, không có bệnh thì thôi, ta cũng không muốn gặp ông ta. Nhưngsâu trong nội tâm ta, vẫn hận Đổng Thừa, dù sao không có bọn họ tácquái, Tào Tháo cùng Hoàng đế thỉnh thoảng có mâu thuẫn, cũng không nháotới mức như bây giờ. Đương nhiên, ta cũng hiểu rõ, đấu tranh quyền lực sẽ khiến Tào Tháocùng Hoàng đế nảy sinh mâu thuẫn lớn, ta chỉ đem mâu thuẫn này quy tộicho Đổng Thừa thôi, nhưng việc ta làm, cuối cùng là đúng hay sai? Haylà, giống như Tào Tháo đối xử với Phục hoàng hậu, giết bọn họ cho bớtviệc. Xem ra, tâm ta còn chưa đủ cứng rắn! Vừa đi vừa nghĩ, đến ngã rẽ đột nhiên đụng phải một người, ta là xuất phát từ bản năng, vung tay lên ép người kia ngã xuống đất. Nghe ngườiđó kêu thảm ta mới tỉnh lại. Đỡ người đó đứng dậy mới phát hiện đó chỉlà một đứa trẻ gầy yếu mặc trang phục thái giám. “Rất đau hả? Xin lỗi, ta không để ý.” Miệng vừa giải thích, vừa kiểm tra thương thế của nó. Không nghe tiếng trả lời, ta ngẩng đầu thấy nó đang ngây ngốc nhìnta, trong mắt đẫm nước mắt. Trời ạ, đứa trẻ bé như vậy, ta lại dùng sứckhá mạnh, xem ra khiến nó đau quá rồi: “Thật xin lỗi, ta không thấycháu. Nào, nói cho ta biết đau ở đâu? Có phải rất đau không?” Hài tử kia nháy mắt mấy cái, vung tay lau nước mắt, lẩm bẩm nói: “Không, nô tài không sao, không đau.” “Đứa nhỏ này, đau tới chảy nước mắt còn nói không đau. Ta là đại phu, đau ở đâu nói ra, ta chữa cho.” Hài tử kia lại rơi nước mắt, nghẹn ngào nói: “Thật không đau, thật mà.” Ta thở dài, xem ra nó thật sự là thái giám địa vị thấp kém, nói nhưvậy chắc là do sợ hãi: “Hài tử, đừng sợ, ta sẽ không mách tội cháu đâu,thật đấy.” Ta vừa nói vừa kéo tay nó. Từ lúc kéo nó đứng dậy, tới lúc này tay nó vẫn giấu sau lưng, ta cho là bị thương nên giấu đi. Không ngờ, hài tửkia kinh hoảng tránh né, không cho ta xem. Ta cũng không khách khí liềndùng sức, kéo tay ra mới phát hiện, trong tay nó đang nắm chặt nửa chiếc bánh bao cứng ngắc không biết đã để mấy ngày. Thấy ta sững sờ, nó lập tức quỳ xuống, đau khổ cầu xin: “Đại nhân,cầu xin ngài, tôi thật sự đói mới đi trộm. Đại nhân, đại nhân, tôi vừanhìn đã biết ngài là người tốt, cầu xin ngài tha cho tôi!” Hôm nay thật không nên tiến cung, lòng ta đau nhói: “Cháu yên tâm, ta sẽ không nói với ai. Thứ này cứng rồi, còn ăn được sao? Nơi này đồ ănrất ít phải không? Có phải ai cũng ăn không đủ no?” Tiểu thái giám ngây người nhìn ta thương tiếc nó, không tự giác trả lời: “Vẫn ăn được mà, trong bếp chỉ còn nửa cái này.” Ta thở dài, tiếp tục hỏi nó câu vừa rồi, nó nghĩ một chút rồi trả lời ta: “Ở đây kém hơn Hoàng cung bên kia. Người bên kia khẩu phần luônđược cố định, sẽ không bị đói. Chúng tôi là tiểu thái giám chuyên làmviệc vặt,không có địa vị, thường xuyên bị phạt, đồ ăn ngon đều bị quảnsự cầm đi. Chúng tôi không có cách nào, đói quá đành thường xuyên trộmchút đồ ăn.” “Chúng tôi? Còn có người giống như cháu sao? Thường xuyên chịu đói?” “Vâng, chúng tôi hai người, tôi và tiểu Hổ. Chúng tôi đều do người ởngoài không còn cách nào đành đưa vào đây tìm đường sống. Chúng tôikhông biếu tiền cho lão công công, đành chịu như vậy. Chịu được mộtngày, tính một ngày.” Thiên hạ nơi nào cũng có người chịu khổ: “Hài tử, cháu mấy tuổi rồi? Tên là gì? Thân nhân là ai? Tiểu Hổ kia thì sao?” Tiểu thái giám lại rơi nước mắt, nức nở trả lời ta: “Nô tài 8 tuổi,gọi là tiểu Diệp. Còn mẹ và một ca ca. Tiểu Hổ tử lớn hơn tôi, cha mẹmất sớm, bên ngoài còn một thúc thúc. Ngày hôm qua, tiểu Hổ đắc tộiChương đại nhân, bị đánh một chút, không có gì ăn, cho nên tôi…” Nhìn hài tử bơ vơ này, ta đột nhiên có một ý nghĩ can đảm. Sau khihỏi chỗ ở của nó, ta dặn nó về trước, chờ ta tới tìm nó trị thương chotiểu Hổ. Tiểu Diệp cơ hồ cảm động rơi nước mắt nức nở cáo từ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]