Ta không thật sự tới Kinh châu, mà về Hứa đô ở phương bắc, dù saocũng còn nhiều thời gian, về nhà trước sau đó đi Lạc Dương sắp xếp côngviệc, sau đó lại về gặp Tào Tháo, không có chuyện gì lớn, ta sẽ về TânDã, rất nhớ người nhà.
Từ sau cuộc chiến Lê Dương, nguy hiểm trực tiếp với Hứa Đô đã đượcgiải trừ, tốc độ phát triển cũng tăng lên, dưới chân thiên tử nơi nàocũng có nhân tài, thương nhân muốn kiếm lời, còn có sứ giả Tây Vực, NamViệt nối nhau qua lại không ngừng, khiến Hứa Đô trở nên phồn hoa náonhiệt vô cùng. Đương nhiên, nửa năm qua, tình hình Hứa Đô có chút khôngbằng trước đây, Tào Tháo sau khi lấy được Nghiệp thành, đem phần lớntrung thần của mình rời tới Nghiệp thành, những kẻ lựa gió đổi chiều, có kiến thức đều vội vã chạy tới Nghiệp thành, dù sao ai nắm quyền cũngvậy, miễn có thể mang lại lợi ích cho họ là được. Cho dù vậy, Hứa Đô lúc này vẫn rất phồn hoa, dân cư tụ tập không ít.
Càng động lòng người hơn, là trị an vô cùng nghiêm cẩn, cũng khôngtới mức như thế này chứ? Tuy tối mịt ta mới tới cổng thành, nhưng thủ vệ cũng không khẩn trương, bắt ta ở đó chờ cả nửa canh giờ, mãi tới lúcHứa Chử tới, mới cho ta vào thành. Nhìn thấy tên gia hỏa lỗ mãng này, ta biết Tào Tháo đang ở Hứa Đô. Không muốn nghĩ nhiều nữa, ngủ một giấcđã, thật mệt mỏi.
Nhắc tới Khổng Dung này cũng thật lợi hại, hôm sau ta vừa rời giường, gia nhân đã báo có Khổng đại nhân đang chờ bên ngoài.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615511/quyen-2-chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.