Khám Trạch vẫn tò mò nhìn ta. Ta cười: “Đức Nhuận tiên sinh, có phảitò mò vì sao ta biết ngài phải không? Thủ hạ của Trọng Mưu nhân tài đông đúc, từng có người, vốn cũng muốn tới chỗ Trọng Mưu, người kia tínhtình quỷ quái, tìm hiểu về các ngài rất rõ ràng để xem mình có tìm đượcvị trí tốt hay không. Tài năng của ngài là do hắn nói cho ta biết, hắncòn nói, luận cơ trí cùng lâm nguy không sợ hãi, ta không bằng tiênsinh. Nếu tiên sinh làm buôn bán, nhất định là đối thủ lớn của ta, chonên, ta đối với tiên sinh thật sự là nghe danh đã lâu.”
Khám Trạch cố gắng nhớ lại: “Ai vậy? Người đó có thể tìm hiểu vềchúng ta rõ ràng như vậy, hẳn là một nhân vật rất lợi hại, ta ở chỗ Nhịcông tử vài năm, sao một chút cũng không biết?”
Ta cười khẽ một tiếng: “Trọng Mưu chướng mắt hắn, cho nên hắn đi HứaĐô rồi, lúc này đã là quân sư của Tào đại nhân. À, cũng là Thất ca kếtbái của ta, Bàng Thống, Bàng Sĩ Nguyên.”
Gia Cát Cẩn vỗ đùi: “Ôi, đau.” Cũng không biết là hắn đau lòng, haylà đau chân. Có điều Gia Cát Cẩn vốn là quân tử nhã nhặn khiêm tốn lạilàm ra động tác này, ai nấy đều giật nảy mình. Gia Cát Cẩn thấy mọingười đều nghi ngờ nhìn hắn, liền xấu hổ cười giải thích: “Nhị công tửsao lại bỏ qua người này, đại tài tử nổi danh Kinh châu, chính là Phượng Sồ. Ôi.”
Tôn Sách còn đang nghi ngờ, Trương Chiêu nhăn mày tiếp lời: “Sớm đãnghe nói, ẩn sĩ Kinh châu có Ngọa Long, Phượng Sồ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615510/quyen-2-chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.