Sau khi nghỉ ngơi tại tộc Sơn Việt mười ngày, ta kiên quyết rời đi.Dù sao việc cần làm đã làm xong, thời gian bị trì hoãn đã lâu, cũng tớilúc phải đi rồi. Mấy ngày qua, ta lang thang ở trong này, phát hiện ởđây huyệt động có vẻ phân bố lung tung, nhưng liên hệ lại vô cùng chặtchẽ, bọn họ có phương pháp liên lạc riêng, có thể trong thời gian ngắnđem tin tức truyền khắp huyệt động. Ta không có hứng thú tìm hiểu phương pháp này, dù sao nơi đây không thích hợp để người ở lâu dài. Bởi chuyện này, ta cũng hiểu được vì sao tộc Sơn Việt lại phản kháng kịch liệt như vậy. Ai lại không muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn? Bọn họ đều là người,không phải khỉ, là người ai không muốn thấy đất đai phì nhiêu, khôngđộng tâm trước khói bếp phủ mờ thôn trang, lại cam nguyện sống trong sơn động? Đáng tiếc, người thống trị Giang Đông qua các triều đại không coitrọng vấn đề này, trong mắt bọn họ, tộc Sơn Việt chính là tộc người hạđẳng, đê tiện, chỉ xứng đáng cho bọn họ sử dụng, không xứng được hưởngquyền sinh tồn. Cái họ cần là thân thể cường tráng của người Sơn Việt,là tài nguyên quý giá trong núi, về phần suy nghĩ và nhu cầu của ngườiSơn Việt, không nằm trong phạm vi quan tâm của họ. Vì bị loại suy nghĩnày chi phối, kẻ cầm quyền ở Giang Đông đối với tộc Sơn Việt luôn chọnchính sách chèn ép, bao gồm cả Tôn Sách hiện giờ. Hiểu rõ chuyện này cũng củng cố không ít lòng tin sẽ thu thục đượctộc Sơn Việt của ta, thuyết phục Tào Tháo cấp cho người Sơn Việt đãi ngộ bình thường của dân chúng không phải việc khó, Giang Đông rộng lớn,đồng cỏ ngàn dặm phì nhiêu, dân cư lại thưa thớt, có rất nhiều đất đaicho người Sơn Việt rời núi sinh sống. Không cần phí sức, chỉ cần cho bọn họ đất đai, tôn trọng tập tục của bọn họ, quản lý tốt đám người SơnViệt gốc Hán, chẳng có gì khó, so với quản lý ngoại tộc ở tái ngoại cònđơn giản hơn nhiều. Rời khỏi thánh địa tộc Sơn Việt, ta cũng không mang theo bản đồ bọnhọ cho ta. Không phải ta không muốn, mà là không thể mang theo. Ta không thể đảm bảo thứ này đem theo người là an toàn, đến an toàn của bản thân còn không dám cam đoan, tất nhiên phải để ý một chút. Vốn dĩ Hồng Anhđối với việc ta không nhận đồ còn khó hiểu và nghi ngờ, nhưng nghe xongta giải thích, ánh mắt nhìn ta biến thành cảm động rơi nước mắt. Đám nam nhi nhiệt huyết này, chính là ruột thẳng, một chút giúp đỡ cùng ân huệnho nhỏ đã khiến cả đời bọn họ phục tùng. Rời khỏi núi lớn, ta không tới Hội Kê, lúc này không phải thời cơ tốt để tới chỗ Trình Phổ, ngược lại, phong ba ở Khúc A đã qua một thời gian dài, bọn họ lo lắng cho ta cũng đã đủ lâu, ta muốn tới Kiến Nghiệp. Quả nhiên như ta nghĩ, chuyện đầu tiên được biết khi tới Kiến Nghiệplà Tôn Sách bình định Hải Hôn, lãnh địa của Lưu Khánh bị tổn hại nghiêmtrọng, Lưu Khánh cũng trọng thương bỏ chạy về Tương Dương. Quân bài cuối cùng Lưu Biểu sắp xếp ở Giang Đông gây loạn cuối cùng đã dẹp xong, TônSách xem như giải quyết được một loại tâm phúc chi họa. Hắn tuyệt đốikhông ngờ, ta đã tạo ra cho hắn một tâm phúc chi hoạ mới. Mới tới gần phủ Kiến Nghiệp vừa xây dựng xong, xa xa thấy tường đỏtrải dài qua nửa con phố, bên trong mái hiên nhấp nhô, thật là hoànhtráng! Rất có khí thế, không có mấy phong cách xinh xắn của kiến trúcGiang Nam, lại giống phong cách ngang tàng của nhà cửa phương bắc. Tanhìn thấy bật cười, chắc chắn đây là yêu cầu của Tôn Sách, phủ đệ cũngthể hiện tính cách của hắn – hào sảng. Binh sĩ canh giữ ở cửa mắt thật tinh, cách rất xa đã nhận ra ta, mộtngười vội vàng chạy tới nghênh đón, một người vội vã chạy vào bên trong. Ta cười vỗ vỗ tiểu binh vừa chạy tới đón ta, tay còn lại đút mấy chụcđồng tiền lẻ vào tay hắn: “Đã lâu không tới, các ngươi vẫn nhận ra ta.Cầm ít tiền này đi uống rượu với các huynh đệ nhé.” Thưởng cho binh sĩbảo vệ Ngô hầu phủ là thói quen của ta, Tôn Sách không cho phép thủ hạnhận lễ của người tới cửa, nhưng lại trừ ta ra. Bởi vì ta từng làm vậytrước mặt binh sĩ, cười nói với Tôn Sách, ngươi chê tiền ta dơ bẩn, haylà sợ ta hối lộ bọn họ hại ngươi mà không cho bọn họ lấy tiền của ta? Ta cũng không phải thần tử của ngươi. Tôn Sách cười lớn, cũng ngầm đồng ýhành vi thưởng tiền của ta. Binh sĩ kia cũng không khách khí, cười nói: “Chúng tôi cũng chỉ dámlấy thưởng của công tử. Công tử, Ngô hầu bọn họ rất nhớ ngài, Sơn Việtlàm loạn phía nam, ngài còn tới đó, mọi người đều rất lo cho ngài đấy!” Ta một bên cảm tạ bọn họ lo lắng, một bên theo hướng dẫn đi vào trong phủ, vừa vào không lâu, đã thấy Tôn Sách vội vàng ra đón. Thấy ta cườihì hì nhìn hắn, hắn giang tay ôm chầm lấy ta: “Phía nam loạn như vậyngươi còn tới. Lão đô đốc bọn họ luôn để ý hành tung của ngươi mà vẫnkhông thấy tin tức. Ngươi chạy đâu vậy, khiến bọn ta lo lắng?” Biểu hiện của hắn suýt chút khiến ta rơi lệ, cười cười thoát khỏivòng tay hắn nói: “Ta tới thành Hội Kê, còn đi tìm mấy vị đồng nghiệpbuôn trà, định sang năm sẽ lấy hàng. Lão đô đốc ở đó đánh giặc, ta tớichỉ gây phiền phức cho ông ấy, cần gì khiến ông ấy phân tâm? Thúc Bậtcũng thật là, mấy chuyện nhỏ này cũng báo cho ngươi. Huynh yên tâm, bảnlĩnh của ta ngươi còn không biết?” Tôn Sách nghe ta nói như vậy, cũng mỉm cười, đánh giá ta một vòng từdưới lên trên: “So với lần trước tới hình như gầy đi không ít.” Ta bật cười: “Trời ạ, Bá Phù, ánh mắt ngươi sao vậy? Ta năm nay đãnặng hơn khoảng mười cân, còn nói gầy? Béo nữa sẽ thành hồ lô rồi.” Tôn Sách cũng cười lớn: “Ngươi đó, mồm mép lợi hại lắm. Trong hai năm qua, ngươi trải qua chiến trận không ít, nếu không nhận được đồ ngươiđưa tới, ta chắc sẽ lo lắng muốn chết rồi. Ngươi cũng thật là, buôn bánthì buôn bán, mấy chuyện chộn rộn kia để ý làm gì?” Ta cố ý thở dài: “Sao có thể không để ý đây! Viên đại nhân đối với ta nói sao cũng không tệ lắm, ta không thể trơ mắt nhìn ông ấy bệnh vậy mà bỏ mặc chứ? Kết quả, Viên đại nhân chết rồi, hai vị công tử nội chiếncũng không chịu thả ta đi, lôi kéo một hồi, kéo tới tận lúc Tào đại nhân đến nơi.” Tôn Sách chỉ lắc đầu cười: “Ngươi đó, lòng dạ quá mềm yếu, sau nàynhất định chịu thiệt. Ngươi đây là… Thôi bỏ đi, đừng nói nữa, nói ngươicũng không nghe. Đến đây, ta cho ngươi xem chỗ này rất hay.” Chỗ hay? “Ha ha, ngươi ở đây mới xây Ngô hầu phủ, nhìn bên ngoài hếtsức khí thế, bên trong hẳn rất đẹp chứ? Đại sảnh này lớn thật, mời hếtthủ hạ môn khách của ngươi tới cũng chưa hết được.” Vừa đi theo Tôn Sách, ta cũng không quên đánh giá mọi nơi trong phủđệ. Bên trong so với bên ngoài cảm giác hoàn toàn khác nhau. Quanh sânđều phủ cỏ xanh, hành lang hai bên từ cửa lớn tới đại sảnh đều trồng cây lớn, tu bổ chỉnh tề, giống như… Giống như hai hàng vệ sĩ. Ngoại trừ chỗ này, những nơi khác cây cối đều mang bản sắc thanh nhã của Giang Nam,hơn nữa không ít cây cảnh, khiến nơi này không giống nơi ở mà giống lâmviên. Những mái hiên nhìn thấy ở bên ngoài kia, bên trong thật tinh xảo, không giống phương bắc sắp hàng sắp lối trong viện, cũng không túm tụmmột chỗ mà phân tán các nơi, dùng hành lang tinh xảo gấp khúc cùng cổngvòm liên kết với nhau, khiến người ta sinh ra cảm giác hài hòa cùnghưởng thụ. Đi theo Tôn Sách qua hai cửa viện, hắn chỉ vào mấy gian sương phòngbên trái cười nói: “Nơi đó chính là chỗ ta ở, bên này sân là của mẫuthân cùng muội muội. Sân sau là chỗ ở của Quý Tá, ngươi cũng biết sứckhỏe nó yếu, ta không để nó ra ngoài làm việc mà giữ bên mình.” Ta gật đầu tỏ ra hiểu biết: “Có ca ca như ngươi, họ đúng là đượchưởng phúc. Trọng Mưu cùng Thúc Bật lúc này đều có thể chống đỡ mộtphương giúp đỡ ngươi. Quý Tá từ nhỏ sức khỏe đã không tốt rồi, nói không hay, có thể chống đỡ tới nay đã là không tệ.” Tôn Sách cũng thở dài: “Còn may nhờ có thuốc của ngươi, nếu không khó mà nói.” Ta cũng không muốn nhận lời cảm ơn: “Bá Phù, ngươi lại thế rồi, nóivậy làm gì? Đúng rồi, Quý Tá cùng phu nhân quan hệ không tồi phải không? Mỗi lần biết ta tới Giang Đông về, phu nhân Tử Hiếu tướng quân đều phái ta tới hỏi con gái sống thế nào. Làm mẫu thân thật khó.” Tôn Sách cười cười: “Bọn chúng cũng không tệ lắm, Tào thị mới sinhmột đứa con cho Quý Tá.” Rõ ràng, Tôn Sách không muốn nói thêm về vấn đề này. Ta cũng không nói nữa. Theo Tôn Sách đi xuyên qua cửa ngách hàng lang, đi qua một tiểu hoaviên, lại qua một cánh cổng vòm, trước mắt ta rực sáng. Chỉ thấy nơi này là một tiểu viện rất độc đáo, trong sân có hai gian phòng nhỏ, nằm ởnơi sâu nhất, từ cửa đi vào hành lang gấp khúc nối tới sương phòng,trước cửa phòng là một bãi cỏ lớn, mấy chục đóa hồng vàng lẫn trắng cùng muôn sắc hoa đua nở hòa lẫn với màu xanh biếc của cỏ thật bắt mắt,phóng mắt nhìn ra, tiểu viện này giống một hoa viên lớn. Từ hành lang đi ra có những con đường nhỏ chạy quanh co qua mấy hòn đá lớn, thông tớimột tiểu đình, tiểu đình nằm giữa hoa viên, mái hiên bốn phía nghiêngnghiêng, treo mấy dây khánh đồng, bên trong đặt một chiếc ghế đá dàicùng một chiếc bàn nhỏ. Càng khiến ta vui vẻ là ở chỗ đón ánh nắng trong hoa viên, bên ngoài phong đình đón gió, hơn mười thân cây mai cao bằnghai người lớn, tán cây trổ rộng, cành lá tươi tốt. Tuy không phải vàomùa hoa nở, ta tựa hồ vẫn cảm nhận đường mùi thơm ngát nhẹ nhàng. Tôn Sách nhìn ánh mắt ta có chút vui vẻ, ôn nhu cười nói: “Nơi này thế nào? Đẹp không?” Ta không để ý tới ánh mắt Tôn Sách, lên tiếng tán thưởng: “Hoa viênrất đẹp.” Rồi chạy thẳng tới đứng dưới tàng cây mai, hít một hơi thậtsâu nói: “Rất đẹp, ta thích nhất hoa mai. Mấy gốc cây này rất đẹp, ừm,cây này là mai đỏ, cây đó là mai vàng. Hay quá, cho dù lúc này, ta tựahồ vẫn ngửi thấy hương hoa mai. Còn tiểu đình này nữa, mang tới mấy lyrượu, mấy món điểm tâm, trong khung cảnh này đánh đàn thổi sáo, uốngrượu ngắm trăng, thưởng mai, đẹp biết bao. Bá Phù, ai thiết kế nơi nàyvậy, rất đẹp. Ngươi giới thiệu cho ta, nếu ta xây nhà ở Kiến Nghiệp, sẽmời hắn tới thiết kế giúp.” Tôn Sách không trả lời câu hỏi của ta, mà bước lại kéo tay ta đi tớisương phòng. Ta cười vui vẻ đi theo hắn, đẩy cửa phòng bước vào. Tò mòdạo quanh hai gian phòng một vòng: cửa sổ hai gian phòng đều khắc hoa cỏ bốn mùa, trong phong cách cổ xưa lại mang một chút linh hoạt, hai bêncửa sổ đều hạ rèm gấm màu lam; gian phòng ngoài có mấy chiếc bàn, đệmsắp xung quanh, có mấy cái giá phong cách cổ xưa đứng dựa vào tường,trên dưới lần lượt bày vài món trà cụ, tửu cụ cùng sách vở; căn phòngphía sau rõ ràng là phòng ngủ, không trang trí nhiều lắm, chỉ để một cái giường mềm và một chiếc bàn. Ở giữa bàn đặt một bình hoa gốm không lớnkhông nhỏ, những bông hoa xinh đẹp trong bình nở rộ như đang cười vớita; trên giường trải chăn đệm màu lam, tương xứng với mấy đóa hoa thêutrên gối đầu, màn trướng làm bằng tơ lụa màu lam, khẽ lay động theo làngió, trên vách tường tản mát mùi hương liệu thơm ngát, khiến người tangửi thấy mà say lòng. Ta đi một vòng rồi quay lại chỗ cũ, vỗ tay nói: “Bá Phù, đây là chỗnghỉ ngơi hay khách phòng vậy? Nơi này nhìn xinh đẹp như vậy, khiến tacó cảm giác muốn nằm xuống mà ngủ.” Không nghe thấy Tôn Sách trả lời, ta xoay người, bắt gặp hắn đang yên lặng nhìn ta, trong mắt thoáng hiện lên một tia dịu dàng, từ từ cườinói: “Ngươi không cần xây nhà ở Kiến Nghiệp đâu, đây là chuẩn bị chongươi đó. Từ lúc bắt đầu xây phủ, đã đặc biệt thiết kế nơi này chongươi, đây chính là nhà ngươi, nhà của ngươi ở Kiến Nghiệp.” Còn đang đắm chìm trong cảnh đẹp, nghe xong Tôn Sách nói, ta trongnhất thời chưa kịp phản ứng. Một hồi lâu sau, ta mới hiểu được ý hắn, lo sợ không yên nhìn bốn phía, rồi lại ngây người thì thào tự nói: “Ta?Ta? Phòng của ta? Nhà của ta sao? Trời ạ, Bá Phù, ngươi nói gì vậy? Nơinày không phải Ngô hầu phủ của ngươi sao?” Tôn Sách lắc đầu khẽ cười: “Ngươi sao có thể cứ mãi ở dược điếm được? Cửa hàng của ngươi ở Khúc A, lúc này ở đây chẳng qua là một gian hàngnhỏ thôi, ở chỗ đó tất nhiên không tiện. Cho nên lúc xây tòa nhà này, ta muốn đặc biệt dành cho ngươi một tiểu viện. Với lại, mẫu thân cũng nóisẽ đối xử với ngươi như nhi tử, ngươi cũng tính là người của Tôn giarồi, thanh danh công tử phủ Ngô hầu cũng không phải tùy tiện mà gọiđược. Nếu đã vậy, đường đường Ngô hầu phủ, sao có thể không có chỗ củangươi? Mẫu thân vô cùng đồng ý đem nơi này cho ngươi. Ngươi yên tâm đi, ở đây rất cách biệt, ra vào cũng tiện. Hạ nhân ở đây để ngươi chọn lựa,không được phép của ngươi, sẽ không ai tới cả.” Nhìn những đóa hoa nở rộ trên bàn trong phòng, ta ngây người nghe hắn nói, ngốc ngếch nhìn đồ trang trí thanh nhã trong phòng, lại ngửi thấymùi hoa nhàn nhạt, nước mắt bắt đầu chậm rãi rơi xuống. Bá Phù, ngươisao lại đối tốt với ta như vậy, tình nghĩa này ta làm sao báo đáp được?Sau này, ta làm sao đối diện với nỗi thất vọng, thống khổ cùng phẫn hậncủa các ngươi. Thấy ta không nói gì, chỉ rơi lệ, Tôn Sách lại luống cuống: “Tử Vân,ngươi sao vậy? Chỗ này không tốt sao? Hay là ta không nên tự quyết định? Nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không cưỡng ép đâu.” Ta nâng khuôn mặt tràn nước mắt, nhìn ánh mắt lo lắng của Tôn Sách,cầm tay hắn nói: “Không, không phải. Bá Phù, ta rất vui vẻ, rất vui vẻ,không biết phải nói thế nào. Bá Phù, các ngươi đối xử với ta tốt nhưvậy, ta phải làm thế nào mới có thể mãi mãi không tổn hại cả hai bên,mới có thể báo đáp ân tình này?” Tôn Sách thở phào một cái, nhẹ nhàng lau nước mắt của ta rồi nói: “Đồ ngốc này, ngươi nói với Thúc Bật thế nào? Không cho Thúc Bật nói mấylời khách khí kia, vậy mà ngươi lại nói, đúng là đồ ngốc. Ngươi từng nói chúng ta không phải người ngoài. Đừng nghĩ vấn đề ngu ngốc này nữa được không? Ngươi xem, ta cũng có nói cảm ơn đâu.” Buộc mình bình tĩnh lại, ta hung hăng gật đầu: “Đúng, ta không nóinhững lời khách khí đó nữa. Ngươi nói đúng, chúng ta là huynh đệ, làngười một nhà. Ta rất thích nơi này. Đợi Công Cẩn trở về Kiến Nghiệp,chúng ta cùng nhau ở đây đánh đàn, ngắm trăng, năm nay ta sẽ ở lại nơinày qua mùa đông, chúng ta cùng thưởng mai, nhất định rất thư thái.” Tôn Sách cười lớn: “Được, được. Đã lâu không nghe ngươi cùng Công Cẩn đánh đàn thổi sáo rồi. Đợi Công Cẩn trở về, gọi cả hai tỉ tỉ của ngươitới, chúng ta ở chỗ này náo nhiệt một phen.” Ta cũng cười: “Nói phải giữ lời. Nhưng có một chuyện, ta muốn ăn điểm tâm của tỉ tỉ, hương vị kia nghĩ tới là chảy nước miếng rồi.” Tôn Sách liên tục gật đầu cười: “Sẽ giữ lời. Ngươi đừng có gièm phanữa, đêm nay Kiều tỉ tỉ sẽ làm cho ngươi ăn. Mẫu thân nói đợi ngươi tớimuốn cùng ăn một bữa cơm, lão nhân gia người rất nhớ ngươi đó.” Ta lè lưỡi: “Đương nhiên có thể cùng ăn cơm chứ. Nhưng mà, ngươi nóitrước với lão phu nhân, ngàn vạn lần đừng nói chữ cảm ơn nữa, nếu khôngngươi chuẩn bị giúp một kẽ đất cho ta chui vào.” Tôn Sách cười không ngừng: “Yên tâm đi, mẫu thân không cảm ơn ngươiđâu, không mắng là tốt rồi. Ngươi làm chuyện lớn như vậy, cũng không tới gặp người nói cho rõ ràng, bỏ chạy đi làm ăn luôn, khiến người luôn lolắng. Muội muội hỏi Thúc Bật rốt cuộc là vì sao, Thúc Bật cũng không nói rõ được, bị nàng quấn lấy, ở đây có hai ngày đã về rồi.” Ta cũng mỉm cười, vẫn cần phải có qua có lại, vừa nói chuyện, TônSách vừa kéo ta đi tiếp: “Được rồi, phòng cũng đã nhìn, muốn mua thêmcái gì bảo hạ nhân mua đem tới. Theo ta tới gặp nhóm Tử Bố tiên sinh đi, ngươi đi hơn hai năm, ai cũng muốn gặp, muốn nghe ngươi kể chi tiếtchiến sự phương bắc.” “Được thôi, Tào quân làm thế nào vào được Nghiệp thành, ta đều rõhết, các người muốn biết hỏi ta là được. Về phần chỗ này, ngươi bố trínhư vậy là tốt rồi, ta chẳng cần thêm thứ gì nữa, vào ở luôn cũng được.” Trương Chiêu, Gia Cát Cẩn, Bộ Chất, Chu Thái, Lăng Thao lúc nhìn thấy Tôn Sách mang theo ta tiến vào, đều đứng lên chào hỏi. Trong lòng tahiểu rõ, trong đám bọn họ người thật sự xem trong ta không có mấy, chẳng qua là cảm kích thôi. Ta tất nhiên phải lễ phép, rất nhiệt tình chàohỏi từng người mấy câu. Đợi chào hỏi xong xuôi, Tôn Sách ngồi xuống nói: “Tử Bố tiên sinh,các người muốn hỏi Tử Vân cái gì, cứ hỏi đi. Chuyện ở Khúc A đừng nóilại.” Hắn cười liếc mắt nhìn ta một cái: “Tử Vân không cho các ngươi nói cảm ơn đâu, chỗ này lại không tìm ra kẽ đất cho hắn chui xuống.” Mặt ta nóng lên: “Bá Phù, ngươi thật là, lời này cũng nói được. Tabiết các vị tiên sinh tướng quân muốn hỏi gì, chẳng phải là chuyện Tàođại nhân đả bại Viên đại nhân thôi sao. Quá trình này ta không hiểu rõhoàn toàn, nhưng Tào quân làm thế nào vào được Nghiệp thành, ta lại biết rõ. Lúc ấy Viên đại nhân ở Lê Dương…” Trương Chiêu khoát tay chặn lại: “Ngừng, ngừng, ngừng. Tử Vân, ngươiđến để kể chuyện xưa sao? Khinh chúng ta đều là đồ ngốc hả?” Ta cười: “Ta đâu dám. Nhưng mà Bá Phù nói các ngài muốn nghe chuyện phương bắc, ta đành ba hoa một chút.” Tôn Sách bật cười: “Tử Vân, ta bảo ngươi nói chuyện chiến sự phương bắc, không phải kể chuyện xưa, ngươi oán thán cái gì?” Ta cũng cười: “Đối với các người là chiến sự, với ta mà nói chính là chuyện xưa.” Câu này vừa nói ra, mọi người cơ hồ đều lắc đầu cười thở dài. Xem lời nói của ta là lời của trẻ con sao: “Đám người các ngươi suốt ngày chỉbiết đánh giặc, đánh giặc, chiến tranh, chiến tranh. Đánh giặc có gìtốt, chỉ khổ cho lão bách tính. Đợi một hồi chiến tranh tàn khốc qua đi, đối mặt với đổ nát thê lương, hài cốt thân nhân, bọn họ phải làm thếnào? Chỉ có thể đau một trận, khóc một trận, rồi coi như mình đã trảiqua một câu chuyện xưa bi thảm thôi sao.” Tôn Sách không cười, đám người Trương Chiêu cũng đeo vẻ mặt đau khổ,chẳng hạn như Chu Trị; cũng có những người không tỏ vẻ gì, như LăngThao; Trương Chiêu, Bộ Chất trong mắt như có suy nghĩ gì đó. Ta cũngkhông nói gì nữa, thần sắc trên mặt chắc cũng không tốt lắm, bởi vì hỏimột câu như vậy, nhưng tính mạng của mấy vạn tướng sĩ ở Nghiệp thành kia có thể coi là mất dưới tay ta. Tuy nói là song phương đối địch, nhưngta cũng không phải người quen nhìn thấy máu, lương tâm không cách nàobình yên, không sợ hãi. Huống hồ, sau này sẽ có chiến tranh nam bắc, hôm nay ngồi đây, bao nhiêu người sẽ trở thành oan hồn quỷ lệ trong tay ta? Hoặc là ta sẽ chết trong tay bọn họ. Vận mệnh ai có thể nói được rõràng? Một hồi thật lâu sau, Bộ Chất lên tiếng phá vỡ không khí nặng nề:“Thiên hạ đại loạn, lấy giết đối giết, cũng không phải chuyện gì xấu.Hiện tại tàn nhẫn chính là nhân từ cho tương lai, Triệu Như, ngươi thông minh như vậy, chắc cũng hiểu đạo lý này.” Ta thả lỏng thương cảm trong lòng, cười khổ nói: “Đương nhiên tahiểu. Thân chìm trong loạn thế, ta không giết người, người khác cũngmuốn mạng của ta. Nhưng ta nghĩ mãi mà không hiểu, vì sao các người đềucho là mình mạnh hơn người khác? Vì sao ai cũng không muốn thần phụcdưới trướng người khác? Nếu như bớt đi một người tham gia tranh bá,thiên hạ này chẳng phải sẽ sớm chấm dứt thời loạn lạc sao?” Tôn Sách nghe xong ta nói, đột nhiên vươn người đứng dậy: “Tử Vân,ngươi còn nhớ rõ lời cô nương kia nói không? Nàng không phải hỏi ngươi,vì sao đàn ông các người đều thích đánh trận. Ta lúc này trả lời ngươi,thân là nam nhi, sống giữa đất trời, phải bằng bản lĩnh của mình mà đỉnh thiên lập địa, ta sẽ không khuất phục bất cứ ai.” Ta thở dài sâu kín, cứ như vậy, chúng ta nhất định sẽ trở thành kẻđịch: “Đây là chuyện của ngươi, ta chỉ là một thương nhân, không muốnnói chuyện này. Các người rốt cuộc muốn biết cái gì? Ta biết nhất địnhsẽ nói ra.” Ta đã nói vậy, đám người Trương Chiêu cũng không khách khí nữa, vấnđề quan tâm của mọi người không giống nhau, có người để ý Tào quân làmsao vào được thành, có người hỏi vì sao Thẩm Phối toàn quân bị diệt, lại có người quan tâm bước đi tiếp theo của Tào Tháo, lại có kẻ chú ý tớihướng đi của huynh đệ Viên thị. Ta đương nhiên tận lực trong khả năng,đem sự việc nói tới đặc sắc náo nhiệt, nhưng không nói ra những chuyệnmột thương nhân không thể nào biết được. Đợi mọi việc nói gần như xong, Trương Chiêu mới cau mày hỏi ta: “TửVân, Tào quân mạnh như vậy thật sao? Một vạn người có thể giết được nămsáu vạn nhân mã Viên quân sao? Chúng ta nhận được tin, Viên Hy dẫn theoít nhất hơn năm vạn người trở lại Nghiệp thành mà.” Ta gật đầu: “Một chút cũng không sai, năm vạn nhân mã của Tam công tử quả thật bị Lữ Ôn hầu mang theo không đến một vạn quân đánh cho chạytrối chết. Kỳ thực, cũng không phải Viên quân ngu ngốc đâu, phải biếtThẩm đại nhân mang quân rời thành bày ra Trường thương trận, giết khôngít tinh binh Hổ Báo kỵ của Tào quân đâu! Ta cho các ngài biết, đứa contrai thứ ba của Viên đại nhân mới là ngu ngốc, đại địch trước mặt, haihuynh đệ còn không đồng lòng, khuyên thế nào cũng không được. Một títiêu chảy đã hoài nghi đối phương hạ độc, còn biết làm thế nào? Ôi, đừng nói bọn họ đều là đại nhân, đến nhà bình thường gặp phải hai đứa connhư vậy cũng chẳng giữ được. Tam công tử đánh ca ca của hắn thật dũngmãnh, đáng tiếc chỉ biết đánh nội bộ, gặp phải đối thủ thật sự, đừng nói thủ hạ của hắn, đến chính hắn mới nhìn thấy Lữ Ôn hầu đã bỏ chạy thụcmạng. Các ngài nói xem, chủ soái chạy mất dạng, năm vạn nhân mã, mườivạn nhân mã cũng chẳng chịu nổi, không bại mới là lạ.” Lăng Thao vỗ đùi: “Đáng tiếc, ta vẫn muốn so tài với Trường thương trận kia một chút. Toàn quân bị diệt rồi!” Ta lè lưỡi, làm mặt quái nói: “Lăng tướng quân, ngài đừng thở dài,Trường thương trận này tuyệt đối sẽ không thất truyền. Tào đại nhân cũng rất tán thưởng trận pháp này, cho nên đặc biệt hạ lệnh triệu tập sốquân sĩ còn lại và thân quyến của họ. Ta nghĩ không tới vài năm nữa, chỉ sợ Trường thương trận sẽ hồi sinh trong tay Tào đại nhân thôi.” Mọi người trong phòng đều im lặng, một lát sau, Trương Chiêu thoángnhìn Tôn Sách, cười khổ: “Tào Mạnh Đức này đúng là rất lợi hại, là mộtđối thủ không thể bỏ qua. Chúng ta đã nhận được tin, con cả của ViênThiệu đã chết trong tay hắn, hai đứa con khác mất tích ở U châu, tôithấy là lành ít dữ nhiều.” A? Ta lại chưa nhận được tin tức này: “Thật sao? Tam công tử và Nhịcông tử có thể đi đâu chứ? U châu cũng không thể giữ lại, vậy Viên giachẳng còn gì nữa rồi. Ôi.” Thở dài thật lớn. Gia Cát Cẩn nhìn ta cười: “Triệu Tử Vân, huynh trưởng của ngươi không phải đều là thủ hạ của Tào Tháo sao? Tào Tháo phát triển tốt, ngươikhông vui vẻ sao? Thở dài tức giận gì chứ? Ta lườm hắn một cái, bĩu môi nói: “Tào đại nhân phát triển tốt, đương nhiên ta vui vẻ, dù sao cũng là các ca ca của ta lập công đoạt thưởng.Nhưng mà Viên đại nhân và Tam công tử đối đãi với ta cũng không tệ, bọnhọ lưu lạc tới bước này, ta cũng thấy đáng tiếc! Nói tới cùng, ta ở chỗTào đại nhân, không được đối xử tốt bằng ở chỗ Viên đại nhân hay ở đây.” Lời vừa nói ra, mọi người đều bật cười, Tôn Sách cũng lắc đầu chỉtay: “Ngươi đó, có lời gì không nói ra được không? Ta cũng biết ở chỗTào Tháo ngươi được không ít người ưu ái đâu. Cấp phong Thọ Quang cho Tử Nghĩa vì cái gì? Ai mà không biết…” Ta cười hì hì: “Bá Phù, ngươi thôi đi! Quê của Ngũ ca ở Thọ Quang,Tào đại nhân phong thưởng thì sao chứ! Ta biết, mục đích của Tào đạinhân thưởng cho Ngũ ca là muốn mượn sức ta, ông ấy nhiều lần nói muốngiữ ta lại, nhưng ta không đồng ý mà thôi! Nói thật, ta chỗ nào cũngtới, chỗ nào cũng thêm được kiến thức, có thể kết giao bằng hữu, vô cùng tự do tự tại, không thể ở lại một nơi được!” Tôn Sách cười khổ, buồn bực không nói nữa. Trong nhất thời, đại đường có chút lạnh lẽo. Trương Chiêu nhìn Tôn Sách, rồi lại nhìn ta lè lưỡivới hắn, thở dài một tiếng: “Tử Vân, ngươi cũng lớn rồi, cứ làm thươngnhân như vậy thật sự cam tâm sao?” Ta quay đầu nhìn ông ta cười: “Vì sao không cam lòng? Thương nhâncũng là người mà. Chỉ cần không làm chuyện gì thương thiên hại lý, ta có gì phải sợ.” Tôn Sách phất tay ngăn Trương Chiêu nói tiếp: “Thôi đi, Tử Vân muốn làm gì thì để hắn làm! Tiên sinh đừng nói nữa.” Trương Chiêu không nói nữa. Bọn họ đều không nói, phía dưới chợt cóngười hỏi ta: “Triệu công tử, ngài làm sao phát hiện bọn Đái Viên, BiênHồng mưu phản?” Hắn vừa hỏi, mọi người đều nhìn ta, Tôn Sách còn nhíu mày, có chútbất mãn: “Đức Nhuận, không phải ta đã nói hôm nay không đề cập tớichuyện này sao?” Thấy thái độ của Tôn Sách, ta có chút kỳ quái, vì sao không nói tới?Nhìn mọi người trong phòng, đa số người đang nhìn ta chằm chằm, TrươngChiêu cùng mấy cựu thần thì cúi đầu thở dài. Sao lại kỳ lạ như vậy? Tanhìn người vừa lên tiếng, không quen: “Xin hỏi đại danh tiên sinh? Triệu Như đến Giang Đông nhiều lần, nhưng đây là lần đầu gặp mặt tiên sinh?” Người kia đứng lên nói: “Không dám, tại hạ Khám Trạch. Ta chẳng có ý gì, chỉ là tò mò mà thôi.” A, Khám Trạch, nhân vật có tiếng ở Đông Ngô, trí nhớ xuất sắc, sáchđã đọc qua đều nhớ ở trong đầu, nổi tiếng về tài biện luận. Nhưng mà,hình như là Tôn Quyền trước đó đã nhìn trúng hắn, hắn không ở chỗ củaTôn Quyền, lại đứng trong đại sảnh bé nhỏ này, xem ra Tôn Sách rất trọng dụng hắn. Ta cũng không dám vô lễ, vội vàng cúi người thi lễ: “Nghe danh tiênsinh đã lâu, lần đầu gặp mặt, lễ nghĩa không chu đáo, xin tiên sinh thứlỗi.” Thái độ khiêm cung của ta khiến Tôn Sách cùng Trương Chiêu biết rõtính cách ta đều sửng sốt. Tôn Sách buồn cười hỏi ta: “Tử Vân, ngươicũng thật tinh linh. Đức Nhuận tới chỗ ta chưa tới nửa năm, ngươi ở đâura mà nghe danh đã lâu? Vừa rồi vẫn còn ba hoa chích chòe, vừa ngạo mạnvậy đã lập tức tỏ ra cung kính, trước mặt đám người Đức Nhuận giả làmquân tử hả?” Ta thèm vào giả bộ: “Ta không có giả bộ! Giả bộ quân tử làm gì, giảlàm tiểu nhân còn dễ hơn. Đức Nhuận tiên sinh rất lợi hại, không chỉgiỏi văn chương, còn có tài năng biện bác cả thiên hạ, là một đại tài đi sứ, Như đối với tài năng của tiên sinh trước giờ đều vô cùng kínhtrọng.” Lời này nói ra, không chỉ khiến da mặt Khám Trạch đỏ lên, nhữngngười khác trong phòng cũng ngẩn người. Xem ra, tài năng của Khám Trạchbọn họ còn chưa hiểu rõ. Quả nhiên, Trương Chiêu a một tiếng, lại lắc đầu cười khổ: “Tài năngcủa Đức Nhuận, cả chúng ta cũng không biết là tới mức đó, ngươi lạibiết. Tử Vân, tuy rằng chủ công không muốn ngươi khó xử, nhưng nếu lờiđã nói ra, ta cũng rất muốn biết, ngươi sao lại trùng hợp đến thế mà phá được âm mưu này, cứu được Tam công tử?” Ta khó xử? Ta có cái gì khó xử, hay là Tôn Sách biết ta sẽ nói gì?Thoáng nhìn Tôn Sách đang thở dài, ta nở nụ cười: “Nói từ lúc bắt đầuchuyện này, cũng rất tình cờ. Biết Đái Viên và Quy Lãm muốn mưu phảnthật sự là tin tức vô tình nhận được thôi, thời gian cũng hơi dài, có lẽ bọn chúng muốn hại Thúc Bật là từ một tháng trước.” Người trong phòng đều không tin nhìn ta, Trương Chiêu cau chặt lôngmày: “Nếu ngươi biết sớm, sao không nói ra, lại âm thầm hành động?Chuyện hôm đó biết bao nguy hiểm, lỡ ra…” Ta vung tay lên, không bình tĩnh nói: “Tiên sinh, lúc ta nhận đượctin tức, vẫn còn đang ở quê nhà, không ở Giang Đông, làm sao báo choThúc Bật được? Đúng, ta thừa nhận, trước khi sự việc xảy ra mấy ngày, ta tới Khúc A, chặn được thư của Đái Viên gửi tới Giang Bắc. Ta không lậptức đem tin tức báo cho các người, chủ yếu là chỉ bằng một phong thư vàmột tin tức kia, nói ra có thể coi là chứng cứ rõ ràng sao? Không cóchứng cứ rõ ràng, các người nếu không tin ta, chẳng qua là đánh rắn động cỏ, khiến bọn Đái Viên thu liễm lại, sau này có thể lại tìm cơ hộikhác, có lẽ sẽ khiến các người trở tay không kịp; các người nếu tin ta,ta lại không có chứng cứ đầy đủ, đem người giết đi, người bên ngoài cóthể tin phục sao? Ký ức về Thái thú Hứa Công vẫn còn mới mẻ. Với lại,truyền ra bên ngoài, nói Tôn phủ tin lời gièm pha của một tên tiểu nhânlà con buôn, giết oan người khác, ác danh của ta nghe đã quen, không sao cả, nhưng chẳng phải khiến các người sẽ mất đi rất nhiều nhân tài sao?Còn nữa, ta là một thương nhân, vì chuyện này mà kết cừu gia, tính mạngsẽ gặp nguy hiểm. Cân nhắc lợi hại, ta mới ẩn nhẫn không phát tin, âmthầm bố trí.” Ta nói có lý lẽ, mọi người đều gật đầu. Sắc mặt Tôn Sách cũng tốtlên, không chỉ thế, hắn còn rất cảm kích nhìn ta nói: “Ta chỉ biết những chuyện ngươi làm, nhất định là lo nghĩ chu đáo cho chúng ta. Tử Bố tiên sinh, ta nói không sai chứ?” Trương Chiêu cười khổ: “Tử Vân, ngươi dùng thủ đoạn phi thường như vậy, lại… Ôi.” Ta cười, hiểu rõ suy nghĩ của ông ta: “Ý tiên sinh ta hiểu. Nhưng mà, Triệu Như này chỉ động não vì thân nhân bằng hữu mà thôi, những chuyệnkhác ta không muốn quản. Các ngài cũng biết ta, chuyện không nắm chắcmười phần, ta sẽ không làm. Cho nên, ngày hôm đó nhìn qua tưởng nguyhiểm, mọi thứ vẫn nằm trong lòng bàn tay ta. Nói thật, Từ thị đệ muộirất giỏi, Thúc Bật đúng là có phúc khí…” Tôn Sách đột nhiên cười cười, nhưng cố nén xoay người đi không nói gì, ta thấy mà không hiểu: “Bá Phù, huynh cười cái gì?” Tôn Sách cuối cùng nhịn không được: “Ta vừa nghĩ tới Nhân muội, nàngcười Tam đệ, nói hắn là nam nhi còn không bằng Từ thị, không bằng nàng.Nhân muội thường xuyên nói, nữ nhi Giang đông ta không thua gì nam tử.Đêm nay, sợ cũng không để ngươi dễ chịu đâu, không quấn chân ngươi, mớilà lạ.” Nhìn biểu hiện của hắn, ta biết hắn không đem lời nói của Tôn ThượngHương để trong lòng. Nữ bá vương này, suốt ngày ở trong phủ múa thươnglộng võ, tự cho mình rất lợi hại. Nghĩ tới đây, ta nhún vai: “Bá Phù,muội muội này của ngươi lợi hại thật, để xem sau này ai dám lấy nàng.Người hàng phục được nàng, không phải là lợi hại bình thường đâu.” Người trong phòng đều che mặt cười trộm. Tôn Sách cũng cười, rồi độtnhiên liếc mắt nhìn ta một cái, lại thở dài một tiếng. Ta nghĩ thầm, hẳn là ngươi vì không nghe theo lời lão phu nhân cùng Trương Chiêu lão cáogià, đem Tôn Nguyệt gả cho ta, giờ hối hận rồi? Vì chuyện này, ta kỳthực rất cảm kích Tôn Thượng Hương, tuy rằng nàng tỏ thái độ đó với ta,nhưng thật sự đã giúp ta một chuyện lớn. Cho nên sau này ta tới GiangĐông, đều mang theo lễ vật cho nàng. Nàng hiện giờ thái độ với ta đã tốt hơn nhiều, đương nhiên, mục đích bám theo ta là nghe chuyện trời namđất bắc. Nghĩ tới đây, ta xoay người làm mặt quỷ với Trương Chiêu, lãocáo già này thiếu chút hại ta không thể tới Giang Đông nữa. Trương Chiêu dĩ nhiên biết ta nghĩ gì, lại trừng mắt nhìn ta: “Ngôhầu, người đánh bại được lệnh muội, nhất định phải thông minh tinh quái, theo tôi thấy, cũng nên nghĩ chuyện…” Ta nghe xong, hay cho lão hồ ly chết tiệt muốn dọa ta, ta thèm vào mà sợ, Tôn Thượng Hương phải gả cho một anh hùng, ta ấy à, chẳng qua làcẩu hùng, ít ra là trước mặt nàng: “Nói đúng lắm. Bá Phù, ngươi cũng nên lo nghĩ cho vị muội muội này của mình đi. Có muốn ta giúp không?” Tôn Sách cười lớn: “Giúp gì chứ, đêm nay ngươi mà bận rộn, đừng tìmta giúp là được. Nhân muội còn nhỏ, chuyện của nàng sau này hãy nói.Nàng ấy à, tâm cao ngất, người bình thường thật sự là không để vào mắt.Anh hùng, trên đời này nào có nhiều anh hùng cho nàng chọn, chẳng qua là lời nói của nha đầu ngốc mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]