Sau khi nghỉ ngơi tại tộc Sơn Việt mười ngày, ta kiên quyết rời đi.Dù sao việc cần làm đã làm xong, thời gian bị trì hoãn đã lâu, cũng tớilúc phải đi rồi. Mấy ngày qua, ta lang thang ở trong này, phát hiện ởđây huyệt động có vẻ phân bố lung tung, nhưng liên hệ lại vô cùng chặtchẽ, bọn họ có phương pháp liên lạc riêng, có thể trong thời gian ngắnđem tin tức truyền khắp huyệt động. Ta không có hứng thú tìm hiểu phương pháp này, dù sao nơi đây không thích hợp để người ở lâu dài. Bởi chuyện này, ta cũng hiểu được vì sao tộc Sơn Việt lại phản kháng kịch liệt như vậy. Ai lại không muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn? Bọn họ đều là người,không phải khỉ, là người ai không muốn thấy đất đai phì nhiêu, khôngđộng tâm trước khói bếp phủ mờ thôn trang, lại cam nguyện sống trong sơn động?
Đáng tiếc, người thống trị Giang Đông qua các triều đại không coitrọng vấn đề này, trong mắt bọn họ, tộc Sơn Việt chính là tộc người hạđẳng, đê tiện, chỉ xứng đáng cho bọn họ sử dụng, không xứng được hưởngquyền sinh tồn. Cái họ cần là thân thể cường tráng của người Sơn Việt,là tài nguyên quý giá trong núi, về phần suy nghĩ và nhu cầu của ngườiSơn Việt, không nằm trong phạm vi quan tâm của họ. Vì bị loại suy nghĩnày chi phối, kẻ cầm quyền ở Giang Đông đối với tộc Sơn Việt luôn chọnchính sách chèn ép, bao gồm cả Tôn Sách hiện giờ.
Hiểu rõ chuyện này cũng củng cố không ít lòng tin sẽ thu thục đượctộc Sơn Việt của ta, thuyết phục Tào Tháo cấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615509/quyen-2-chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.