Ở trong dạo qua một vòng, thăm khám cho mấy người bị bệnh xong, tatới chỗ bọn tiểu Diệp. Tranh thủ đoạn thời gian này, ta đem suy nghĩ mới lóe lên cân nhắc lại một phen, xác định tất cả các chi tiết rồi, ta mới tới chỗ tiểu Diệp. Nơi này đúng như ta nghĩ, một góc âm u thiếu khítrời, là nơi nương tựa của hai đứa trẻ bơ vơ.
Còn chưa vào trong đã nghe bên trong có tiếng Tiểu Diệp nói: “Hổ caca, người ấy tuyệt đối là người tốt, đệ còn chưa thấy đại nhân nào nóixin lỗi với đám hạ nhân đê tiện như chúng ta.”
Bên trong một âm thanh thành thục hơn khuyên nó: “Có lẽ đệ nói đúng,nhưng đệ không thể ai cũng tin như vậy! Đệ còn nói cho người ta biếtchúng ta đã đắc tộiChương công công, lỡ bị tên hỗn đản đó biết, ta thìkhông sao, thân thể đệ chịu được đòn roi sao?”
Ta nghe đứa nhỏ này nói xong, trong lòng cười khổ, xem ra hai đứa nhỏ này sống còn khổ hơn ta nghĩ. Ho nhẹ một tiếng, ta hỏi: “Tiểu Diệp có ở đây không? Ta tới rồi.”
Thấy ta đến thật, Tiểu Diệp hình như là vỗ tay hoan hô, chạy ra đónta: “Đại nhân, ngài đến thật rồi, Tiểu Hổ ca còn chưa chịu tin ngài làngười tốt như vậy.”
Trên giường bẩn thỉu là một đứa nhỏ gầy gò đang dùng ánh mắt khôngtin tưởng nhìn ta. Ta cười cười, vuốt đầu an ủi Tiểu Diệp: “Ta khôngphải đại nhân gì đâu, các ngươi nếu vui vẻ, gọi ta công tử là được. Nào, để ta xem vết thương cho Tiểu Hổ.”
Vết thương của Tiểu Hổ không nặng, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615512/quyen-2-chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.