Tần Dũng đột nhiên xuất hiện, khiến ta chấn động, hắn rõ ràng từngtới đây rồi, bởi Lâm Cung cùng hắn rất thân thiết. Nhìn bọn họ chào hỏivấn an, ta ở bên cạnh lặng cả người. Tần Dũng nhìn thấy ta, một chút mất tự nhiên cũng không có, tiến lên hành lễ: “Công tử, tôi tới rồi, chiphí dùng cho năm nay cũng đã mang tới.”
Ta nghe mới biết, thì ra ngươi hằng năm đều tới đây? Lại còn chi phínăm nay? Chẳng trách ta nghĩ mãi không ra, có mấy mảnh ruộng kia, muốncung cấp lương thực cho nhiều người ăn mặc như vậy vốn rất khó khăn,nhưng cuộc sống của bọn họ ở đây xem ra lại rất nhẹ nhàng, thì ra làngươi cung ứng cho bọn họ! Lúc này, ta cho dù đầy bụng nghi ngờ, cũngchỉ có thể để lại: “Vậy tốt rồi, ta đang muốn cho người tìm ngươi tới.Lâm đại ca, ta cùng Tần Dũng muốn nói chút chuyện.” Tạm biệt Lâm Cungrồi, ta xoay người đi sâu vào trong núi, Tần Dũng vội vàng đi theo.
Tới một chỗ không ai nhìn thấy nữa, sắc mặt ta cũng không tốt: “Ngươi sao lại tới đây? Mấy năm nay ngươi vẫn chiếu cố bọn họ sao? Ta khôngthấy ngươi nhắc tới?”
Tần Dũng bộ dáng không hiểu gì hết nhìn ta: “Công tử sao lại thế?Tống Vũ tới đây không phải do ngài sắp xếp sao? Bọn họ ở đây, ngài lạihạ lệnh không cho họ quấy rầy người trong thôn, tôi tất nhiên phải cấpchi phí ăn ở cho họ, nếu không bọn họ thành sơn tặc à?”
Ta… Trong nhất thời hết chỗ nói. Cũng không thể nói cho hắn biết, vốn dĩ không định cho hắn biết chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615504/quyen-2-chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.