Tuy rằng ta gây ra cái chết và sự thống khổ, nhưng đó là trách nhiệmbí mật. Trong mắt nhân sĩ Giang Đông, ta chính là một đại phu khôngthích thấy máu. Danh tiếng thiện nhân này ta vẫn muốn duy trì, bởi vậy,đối với lời mời tham dự thẩm vấn đám người Đái Viên của Tôn Dực, takhông chỉ không hứng thú, ngược lại là trốn tránh không kịp: “Thúc Bật,làm thương nhân buôn bán tứ phương, sợ nhất là tạo ra kẻ thù. Phong balần này ở Khúc A, ta cũng là có chút bất dắc dĩ, đệ nếu thật cảm kíchta, ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài là do ta phát hiện âm mưu này, nếu không, ta có thể gặp phải cừu gia. Đây là thư tín bọn Đái Viên liên hệ với Lưu thái thú, ta chặn được nên mới phát hiện chuyện này. Về phần ta thì thôi, ta không muốn xem cảnh giết người, với lại ta cũng muốnxuống phía nam xử lý ít chuyện làm ăn, cho nên ngày mai sẽ đi. Trước khi đi, sẽ không tới phủ cáo biệt đệ nữa.”
Tôn Dực vẻ mặt buồn bức: “Tử Vân huynh, huynh là ân nhân cứu mạngDực, cứ như vậy mà đi, Dực chẳng phải rất vô lễ với huynh? Với lại,huynh cũng đã lâu không tới Giang Đông, lần này tới lại không đi gặphuynh trưởng, nói đi là đi, nếu huynh trưởng biết, Dực phải trả lời thếnào? Ta sẽ bị mắng đấy.”
Ta nở nụ cười, trêu chọc hắn: “Ân nhân cứu mạng? Thúc Bật ơi, Bá Phùgặp ta cũng sẽ không nói bốn chữ này, nghe sao mà khó chịu vậy? Nếukhông phải ta, mà là Công Cẩn huynh giải vây cho đệ, đệ cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615505/quyen-2-chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.