Trong lòng Tào Tháo và Bàng Thống đều ôm tâm sự, nhất thời không ai lêntiếng. Cuối cùng vẫn là Tào Tháo phá vỡ sự im lặng: “Bàng tiên sinh, TửVân từng nói với Tháo, tiên sinh có học thức hơn người; Nguyên Trực cũng vô cùng sùng bái tiên sinh. Tháo muốn tiên sinh chỉ giáo một chút,không biết tiên sinh có bằng lòng hay không?”
Bàng Thống hé miệng cười, ông vẫn không có được sự bình tĩnh như của ta: “Tào đạinhân cứ hỏi, tại hạ biết tất sẽ trả lời.” Tào Tháo nghe xong nghĩ BàngThống thật rất tự tin, liền không khách khí nữa: “Tiên sinh, ngài thấytình cảnh trước mắt của Tháo thế nào?” Bàng Thống bĩu môi, hỏi cái nàyà, đơn giản: “Tiền đồ như gấm.” Nói xong đợi Tào Tháo hỏi tiếp. Nửa ngày không thấy gì liền ngẩng đầu nhìn, bộ dạng Tào Tháo chính là ngây người nhìn mình. Hắn ngẩn ra một lúc rồi mới phản ứng được: “Tôi nói xongrồi.”
Tào Tháo lúc này mới hoàn hồn, vấn đề ta hỏi lớnđến vậy, ngươi nói bốn chữ là xong sao? Cẩn thận suy nghĩ lại thấy rấtcao hứng, liền hỏi lại: “Như ý tiên sinh, Tháo có nhiều triển vọng sao?” Bàng Thống gật đầu, ông cũng không ngốc. Tào Tháo xoa tay nói: “Vậytiên sinh thấy bao nhiêu năm nữa Tháo sẽ thành đại sự?” Đến chỗ mấu chốt rồi đây.
Bàng Thống nghe xong cảm thấy Tào Tháo thậtkhông khách khí, khí thế hừng hực như vậy, so với Lưu Biểu tốt hơnnhiều. Ông hỏi thật lòng, ta cũng nên thể hiện một chút: “Tào đại nhânhùng tâm tráng chí, khiến Thống bội phục. Có điều, nói là mấy năm chỉ sợ không ổn. Đương nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615470/quyen-2-chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.