Thấy Bàng Thống đangsuy nghĩ, ta cũng không nói gì, chỉ rót rượu cho Tào Tháo và mình, lẳnglặng chờ hắn. Từ từ uống xong chung rượu trong tay, Bàng Thống nhìn ta,trong mắt có một tia đùa giỡn: “Triệu Như, ngươi sẽ không đi Kinh châunữa sao? Ở đó kiếm tiền rất được.” Uy hiếp ta sao? Ta sợ ngươi mới lạ.
Ta không hề né tránh ánh mắt hắn liền trả lời: “Bàng huynh đối với chuyệncủa ta đúng là biết không ít, có điều huynh vẫn chưa biết con người ta,đương nhiên ta sẽ không bỏ Kinh châu. Nếu Bàng huynh lo cho sự an toàncủa ta, vậy thì không cần, Triệu Như làm việc, không làm hại người khácđiều kiện tiên quyết là người khác không hại ta. Tài học của huynh hơnta, phải hiểu được thân là mưu sĩ, không tránh được mọi chuyện, vẫn phải dốc sức vì chủ công.” Không uy hiếp được ta đâu, nếu ta cảm thấy nguyhiểm, sẽ không thủ hạ lưu tình, bao gồm cả thế lực của Bàng gia ngươi!
Cảm nhận được áp lực giữa ta và Bàng Thống, Tào Tháo không nói gì, ông tacũng biết hiện tại là thời khắc mấu chốt. Bàng Thống lại rót một chungrượu, chậm rãi uống, trên mặt âm tình bất định. Ta ảm đạm cười: “Bànghuynh nếu hôm nay đã mệt, theo ta về nhà nghỉ ngơi nhé? Nếu không muốn,ta đưa huynh tới nhà Tứ ca cũng được.” Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ,có điều ngươi muốn rời đi là không thể. Có đôi khi lấy lui làm tiến cũng là một cách làm, làm việc không thể quá vội vã, đặc biệt đối với loạingười thanh cao.
Bàng Thống không trả lời, vẫn chầm chậm uống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615471/quyen-2-chuong-133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.