Về tới nhà, thấy ta một thân đầy mùi rượu, Trâu tỷ chỉ biết thở dài: “Muội lại theo mấy huynh trưởng ngốc kia uống rượu sao? Với nữ nhân như vậykhông tốt đâu.” Ta cười khờ khạo: “Huynh trưởng ngốc? Ha ha, tỷ rất biết cách mắng người. Ta ít khi cùng họ uống rượu mà, tỷ cũng biết ta khônguống được. Hôm nay là không có cách nào, ta phải bồi tội với Cao ThanhAn, uống hơi nhiều.” Trâu tỷ cười khổ đỡ ta lên giường. Thấy nàng muốnra ngoài, ta gọi: “Tỷ tỷ, mấy hũ rượu kia vẫn ở chỗ cũ chứ?” Trâu tỷ dởkhóc dở cười: “Chuyện muội đã căn dặn, ai dám không nghe? Yên tâm, rượukia không ai dám động tới đâu.” Ta cười ngây ngô một tiếng rồi ngủ luôn.
Hôm sau, mặt trời lên cao ta mới mơ màng tỉnh lại, trong đầu trống rỗng,hơn nửa ngày mới nghĩ ra chuyện hôm qua. Ngồi trên giường, ta yên lặngsuy nghĩ thông suốt: Nghiệp thành chắc chắn phải đi, chuyện phải làmchính là tuyệt đối không cho Viên Đàm trở lại Thanh châu, dùng cách nàođó giết hắn rồi giá họa cho Viên Thượng, hay trực tiếp xúi Viên Thượngxuống tay? Phải từ từ tính lại. Cao Can có thể tạm thời để lại, có điềunhất định phải lấy được Hồ quan và Hổ Lao quan. À, phải hỏi một chút,gần Hổ Lao quan là quân của ai, đây là mấu chốt để cùng lúc chiếm đượcnơi này và Lê Dương.
Cửa nhẹ nhàng bị đẩy ra, Trâu tỷthấy ta đã tỉnh liền cười nói: “Tỉnh rồi? Tỷ nấu ít cháo táo đỏ, sợ đêmqua muội khẩu vị không tốt, hâm nóng cho muội rồi đây.” Cháo còn chưaăn, trong lòng ta đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615468/quyen-2-chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.