Giả Hủ vừa ra mặt,mọi người đều không nói gì, rất khó nói, rõ ràng ông ta đi chỉ sợ khôngbằng ta đi, nhưng mà không tìm ra lý do phản bác, không phải tìm khôngra, mà không nỡ vạch trần vết sẹo đã phủ bụi của ông ta, người ở TrườngAn hận ông ta bao nhiêu chứ, có thể nghe lời mới lạ. Tào Tháo cũng trầmngâm, lời Giả Hủ khiến ông ta cũng có chút động tâm. Có điều, ông tacũng hiểu rõ tình cảnh của Giả Hủ chẳng khá hơn ta, Ký châu mục kiachẳng qua là một danh hiệu, lúc này làm gì có ai đem ra nói chuyện. TàoTháo chính là đang nghĩ nên phái người nào đi, từ trong ánh mắt loạnchuyển như chớp của ông ta, ta biết ông ta đang nghĩ gì. Có điều, tathật không biết khuyên giải thế nào, lúc này ta mà phản đối, chưa nóichẳng khác tự tát vào mặt mình, kế hoạch này cũng có thể bị hủy bỏ hoàntoàn.
Một lát sau, Tào Tháo nhìn Tuân Úc: “Văn Nhược, Bá Ninh có thể đi không? Ông ta nghĩ tới Mãn Sủng rồi. Tuân Úc trả lời:“Có chút khó khăn. Nhữ Nam dưới bay Bá Ninh cũng đã ổn định, có điều ởđó là quê nhà của Viên gia, Viên Thiệu bị diệt, người ở đó sẽ rục rịchkhông ít. Giờ lại thay người e rằng không ổn.” Ta cũng vội vã nói: “BáNinh tạm thời không thể trở về, ông ta ở Nhữ Nam còn gánh vác trọngtrách xem chừng Lưu Bị phản công, ở đó cần người văn võ song toàn như Bá Ninh.”
Quách Gia từ lúc Giả Hủ mở miệng liền nhắm mắtlại, lúc này mới mở ra: “Nếu quả thật muốn nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615467/quyen-2-chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.