Bàng Đức Công cònchưa nói gì, Tư Mã Huy đã mở lời: “À, Triệu Tử Vân tinh thông y thuật,lại là thương nhân. Ta hiểu rồi, Đức Công, ông khiến tiểu bằng hữu nàysợ hãi rồi.” Bàng Đức Công cười lớn: “Nghe nói Triệu Như gan lớn, mộtngười yếu nhược dám từ trong vòng vây của Hãm Trận Doanh giữa thanhthiên bạch nhật cứu được mạng Tôn Bá Phù, ta muốn thử lá gan của cậu ta. Ha, cũng không lớn lắm.” Ta thiếu chút nữa kêu thành tiếng, lão tiênsinh này, kiểu đùa như vậy cũng làm được, thiếu chút hù chết ta rồi.Nhìn hai lão già, ta cười khổ: “Triệu Như chỉ là người bình thường, saolại không sợ chết. Chẳng qua, chuyện trước mắt xảy ra, có cái nên làm,có cái không nên làm. Muốn tôi bỏ lại tính mạng bằng hữu sinh tử mà bỏchạy, tôi không làm được. Lúc ấy cũng chẳng nghĩ nhiều, sau này nghĩ lại mới thấy sợ.” Từ Thứ vẻ mặt ngạc nhiên hỏi: “Ngươi chính là người cứumạng Tôn Bá Phù đó sao? A, Sĩ Nguyên huynh đang tìm ngươi khắp nơi đó.”
Hắn vừa nói ta đã hiểu ra, xem ra chuyện của ta ở Giang Đông đều đã bị conchim nhỏ kia biết rõ, chuyện ta ở Hứa Đô có lẽ hắn cũng biết. Nghĩ tớiđây, ta dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Từ Thứ: “Huynh trưởng nói Sĩ Nguyênhuynh là ai vậy? Vì sao lại tìm đệ? Với lại Bàng tiên sinh nói ta đi lại ở Tương Dương sẽ nguy hiểm tới tính mạng, nhưng vẫn chưa giải thích cho tiểu tử là vì sao?” Bàng Đức Công cười lớn: “Sĩ Nguyên tầm nhìn cao,lại có thể khen ngợi ngươi, ta tò mò về ngươi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615458/quyen-2-chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.