Cất bỏ chuyện Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên, ta cùng Tần Dũng ra roi thúc ngựa chạy tới Kinh châu.Trong lòng ta rất vội vã, vấn đề ở Dĩnh Xuyên lộ ra có thể nói là do một tay ta tạo ra, chuyện trấn áp hào môn ở Dĩnh Xuyên mạnh hay nhẹ takhông quan tâm. Tuy rằng Tào Tháo đã chỉ dẫn, Tuân Úc bảo hộ, nhưng takhông thật sự tin mình có thể thoát ra ngoài chuyện này, lỡ trở thànhmục tiêu công kích, thân phận của ta chắc chắn bị lộ. Ta nhất định trước khi bại lộ đưa được Từ Thứ về Hứa Đô, tiện tay bắt được cả con chim nhỏ kia nữa thì càng tốt.
Trở lại dược điếm ở Tương Dương,Chu Lạc nhanh chóng hồi báo tình hình ở đây hai tháng qua. Kỳ thật cơbản là không có chuyện gì. Để mọi việc sau này được thuận lợi, cũng đềphòng thân phận bị bại lộ, ta nói chuyện Đức Dụ tửu lâu cho Chu Lạc. Cóđiều ta đã xem thường hắn, hắn nghe ta nói xong mới cung kính trả lời:“Tửu lâu là sinh ý của công tử, tiểu nhân sớm đã biết. Công tử tin tưởng Chu Lạc như vậy, tôi cũng không phải kẻ tiểu nhân, biết ai là người cho tôi tất cả mọi thứ.” Nghe hắn nói vậy, ta lại không ngạc nhiên quá, cóthể hắn từ Thọ Quang đã biết được chuyện này. Nhưng Tào Tháo căn bảnkhông nói gì với ta, chứng minh Chu Lạc không cáo trạng với Tào Tháo, đề phòng của ta với hắn là thừa rồi. Nghĩ tới đây, ta cảm động nói: “Chuđại ca, ngươi có thể coi là huynh đệ gắn bó của Tử Vân. Từ mười hai tuổi ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615457/quyen-2-chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.