Chỉ vào hai vò rượutrên án mây, ta giải thích: “Trúc thanh và Túy vũ thật ra là cùng mộtnguồn gốc. Rượu này khác với những loại bình thường khác ở nước dùng để ủ rượu là nước túy trúc không có nguồn.” Nhìn ánh mắt khó hiểu của bangười, ta cười nói: “Túy trúc này là chỉ mưa xuân tưới lên bụi trúckhiến lá trúc mọc ra tươi tốt. Mùa xuân là mùa vạn vật sinh sôi, cũng là lúc lá trúc hấp thụ tốt nhất tinh hoa trời đất, cho nên lúc mưa xuântưới trên lá trúc, lá trúc hoàn toàn giãn ra. Nước dùng để ủ rượu chínhlà nước đọng trên mặt lá trúc. Nước này thấm mùi thơm của lá trúc, không rơi xuống đất, vì vậy là nước không có nguồn, lấy được thật không dễdàng. Cho nên, rượu này vô cùng quý hiếm, mỗi năm cũng chỉ ủ được hơnmười hũ.” Ba người nghe đều ngạc nhiên không thôi.
Tacười ảm đạm: “Bởi vì là nước không có nguồn, ngoài mùi thơm lá trúc,cũng có chút hương vị tùy tiện. Túy vũ được ủ trước, ra được khoảng bảy, tám hũ; sau khi loại bỏ hương vị tùy tiện mới ra được Trúc thanh, đượcchừng ba, bốn hũ. Hôm nay, tiểu tử cũng chỉ đem được một vò tới, hai vịtiên sinh đừng phiền lòng mới được.” Tư Mã Huy không nói gì, Bàng ĐứcCông lại tấm tắc miệng. Ta nhìn ông ta thấy buồn cười liền hỏi: “Tiênsinh, ngài thấy chúng ta uống cái gì trước?” Bàng Đức Công liền nói:“Trúc thanh.” Ta cười, vừa định mở, ông ta lại ngăn lại: “Khoan đã, haylà Túy vũ đi. Đợi chút, có phải là nên phẩm Trúc thanh trước hay không?” Ông ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615459/quyen-2-chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.