Tào Tháo dẫn theo tám ngàn nhân mã thừa lúc tối trời, mỗi người đều mang theo một bó củi khô, miệng ngậm tăm, ngựa bịt mồm bọc móng, mang cờ xí Viên quân, lặng lẽ đi đường nhỏ thẳng tới Ô Sào. Trong đám quân đó hưng phấn nhất chính làCam Ninh, nín nhịn ba tháng cuối cùng cũng được đánh nhau (ta hoài nghitên gia hỏa này trời sinh thích đánh nhau, mới hay gây chuyện sinh sựnhư vậy!). Buồn bực nhất là Thái Sử Từ, Tào Tháo dứt khoát ra lệnh chohắn suất lĩnh ba ngàn kỵ binh mục đích là cướp lương, cướp được trở lạiđại doanh ở Quan Độ ngay lập tức không được lưu lại. Thái Sử Từ tronglòng vô cùng khó chịu, sao lại thế này? Vì sao lại bắt ta làm loạichuyện này? Cam Ninh ở bên kia cười vui sướng khi người khác gặp họa.
Trên đường đi cũng gặp vài trạm gác, dù sao cũng là trong phạm vi thế lựcViên gia nhà người ta. Nhạc Tiến nhận lệnh tiên phong mở đường toàn bộtrả lời chúng ta đi trước, còn có quân đi phía sau đề phòng Tào quân tập kích. Tào Tháo đúng là khôi hài, Viên Thiệu không nghe lời Thư Thụ phái binh đội trước đội sau đề phòng (Viên Thiệu dùng cớ này bỏ tù Thư Thụ),ông ta lại dùng cái cớ này. Nhờ vậy, tối ngày hôm sau, mấy ngàn nhân mã thuận lợi tới được nơi trữ lương của Viên quân tại Ô Sào. Nhìn trọngđịa trước mắt gần như không có biện pháp phòng bị nào, Tào Tháo nghĩ lại lời ta nói, từng ở trong đó đi tản bộ như đi chơi trong hoa viên vậy,liền cười rộ lên. Ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615446/quyen-2-chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.