Thấy Tào Tháo lệnhcho đại ca chuẩn bị xuất phát, ta cau mày thở dài: “Chủ công, nói thật,nhiều lương thảo như vậy thiêu thật đáng tiếc. Nếu có thể giữ lại, sẽcứu sống được biết bao mạng người! Nghĩ tới cảnh lương cháy, thần rấtđau lòng.” Tào Tháo bọn họ nhìn ta như kẻ ngốc. Giả Hủ cười nói: “TửVân, ngươi thật keo kiệt, thật sự biến thành thương nhân rồi. Chỗ lươngthảo đó dù không đốt, chúng ta cũng không lấy đi được!” Ta gật đầu: “Tôi cũng biết vậy, đừng nghĩ tôi ngốc chứ! Có điều, trên đường về tôi nghĩmãi, vẫn có một biện pháp có thể đưa ít lương thực trở về.”
Tào Tháo hứng thú hỏi: “Biện pháp gì?” Ta nhìn Tuân Du hỏi: “Công Đạt, mộtbinh sĩ trong tình huống bình thường có thể cõng bao nhiêu lương thựchành quân?” Tuân Du há mồm: “Hai mươi cân không thành vấn đề.” Tào Tháocười: “Tử Vân, ngươi không để chúng ta cõng lương về chứ? Viên quân dùđần cũng không tới mức đó.” Ta giờ mới cười: “Chủ công, ngài cũng nghĩTử Vân là kẻ ngốc sao! Ý thần là, bộ binh có thể mang hai mươi cân, kỵbinh có thể mang tới năm mươi cân. Thần nghĩ, dù sao Hổ Báo kỵ ở đâynhàn rỗi không có việc gì làm, không bằng cho hai ngàn người đi cùngngài. Ngài mang theo bộ binh phóng hỏa, chặn đánh truy binh, bọn họ cướp lương chạy về, như vậy, có thể mang về mười ngàn cân lương thực đó!”
Tào Tháo cười lớn: “Tử Vân, ngươi và sư huynh của ngươi đều đem tinh binhcủa ta trở thành đội vận lương rồi! Sao lại đều dùng Hổ Báo kỵ đi cướplương vậy?” Ta cố ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615445/quyen-2-chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.