Đợi tới lúc Tào Tháo nhìn thấy ta, ta đang mặc quân phục lính tuần tra ngồi uống nước trong doanh trướng của ông ta. Tào Tháo từ ngoài vào, bị talàm giật mình, nhận ra ta, ông ta rất mừng rỡ, rồi lại nghiêm nghị trởlại, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ngươi còn biết đến đây sao? Làm mọi ngườigấp gáp muốn chết.” Ta nuốt cười vào bụng: “Chủ công, ngài gặp thần làvui vẻ hay tức giận vậy? Ngài ở đây không có chuyện gì, làm sao phảigấp?” Tào Tháo nghe xong buồn cười nói: “Tung tích ngươi không rõ, chúng ta không vội sao được? Còn già mồm! Lần này ở Giang Đông sao lại nhưvậy? Cứu Tôn Sách cũng không cần đem mạng mình ra mạo hiểm chứ?” Tim tađập mạnh, trộm nhìn Tào Tháo, trong mắt ông ta có nụ cười, hình nhưkhông tức giận: “Chủ công thật không giận Tử Vân chứ? Ngài không tráchthần cứu Bá Phù?”
Tào Tháo cười: “Ta biết ngươi nghĩ gì! Tôn Sách rất giỏi, đúng là một đối thủ khó đối phó, có điều ngươi đãthành công tiếp cận với hắn, biết người biết ta, vô cùng có lợi chochúng ta. Với lại, ngươi từng nói, Tôn Sách dễ đối phó hơn Tôn Quyền, để phát triển Giang Đông cần có thời gian, chúng ta diệt Viên Thiệu cũngcần thời gian, giữ lại Tôn Sách, để hắn ít nhiều kiềm chế Lưu Biểu, đốivới chúng ta có lợi.” Ta cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà thần cứu BáPhù hai lần. Lần thứ hai là không nên. Thật xin lỗi, chủ công, thần thật sự coi Bá Phù là bằng hữu, hắn cùng Chu Công Cẩn thật sự là bằng hữusinh tử với thần… thần… Khống chế mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615444/quyen-2-chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.