Ta ổn định tinh thần, sắp xếp lại suy nghĩ rồi nói: “Bỏ đi, Tam ca, chuyện đến nước này, đệcũng không có cách nào thay đổi. Chuyện Giang Đông sau này hãy nói. Phải rồi, mọi người sao lại vừa đánh đã bại, nghe huynh nói giống như phảichịu thiệt rồi?” Quách Gia gật đầu: “Chúng ta vẫn xem thường Viên Thiệu, lúc tác chiến, lại không đánh được hắn, quân của hắn thật sự đông mà!Thẩm Phối kia cũng lợi hại, bày ra Tứ phương trận gì đó, chúng ta vừa ra quân liền lọt vào giữa trận. Còn may chủ công nhìn thấy không ổn, lậptức hạ lệnh rút quân mới tránh được tổn thất. Nghĩ lại mà sợ, nếu ViênThiệu làm như chúng ta nghĩ: trước tiên lợi dụng bộ binh vây khốn, kịbinh ập vào sau quân doanh, trận này tiểu bại sẽ biến thành đại bại.” Ta cũng toát mồ hôi: “Các huynh thật là, Viên Thiệu dù ngu ngốc, thực lựcvẫn bày ra như thế, người chúng ta ít, đánh gì mà đánh!”
Quách Gia trừng mắt: “Còn nói nữa? Không phải tại ngươi sao.” Ta nhảy dựnglên: “Các người thua trận, sao lại đổ lên đầu ta?” Quách Gia hừ giọng:“Không phải ngươi nói năng lực tác chiến của Viên quân không tốt, kém xa chúng ta sao.” Ta lảo đảo: “Tam ca ơi, đó là nói năng lực cá nhân bọnchúng. Nhưng mà người ta đông như vậy, năm đánh một, ai chịu nổi, thậtlà.” Quách Gia cười cười: “Giờ mới nói, trước kia sao không nói rõ nhưthế!” Ta muốn ngất: “Cái này… Không phải chủ công nói chứ? Oan chết ta.” Quách Gia hừ một tiếng; “Biết thì tốt rồi, ta nói cho ngươi biết, vềsau nói chuyện rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615443/quyen-2-chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.