Để lôi kéo truy binh, ta không chỉ lưu lại ký hiệu ven đường, còn dẫn mọi người chậm rãi đi,đương nhiên, đem theo người bị thương sao có thể đi nhanh? Ở ven đườngcòn vứt lại đồ dùng và dấu vết ngủ lại, đương nhiên là lúc ẩn lúc hiện,như vậy mới chân thật. Hai ngày sau vào tới Lịch Dương, chúng ta trở lại cảnh ngày nghỉ đêm đi, không dùng ký hiệu lưu lại nữa, đến đây khôngcần thủ đoạn này, bởi chúng ta phát hiện ở giao lộ có binh lính kiểmtra, điều này chứng tỏ ở phía trước có kẻ chặn đường, phía sau lại cótruy binh. Từ ngày hôm đó, chúng ta bỏ đường lớn, chỉ đi đường rừnghoang vu, những người này ta không muốn để lại ở Lịch Dương.
Hai ngày qua cuộc sống không dễ chịu lắm, cách Lịch Dương càng xa, nguyhiểm càng lớn, lại không dám chạy tới bên bờ sông. Kế dụ địch của ta quả thật đã thành công, đại bộ phận nhân mã điều tra Tôn Sách đều nhận được tin Tôn Sách chạy về phía nam, đã chuẩn bị rà soát đường qua sông ởLịch Dương. Cho nên quân ở khu vực này trong vòng hai trăm dặm toàn bộđược huy động tới, thôn trang, thành trấn, bờ sông kiểm tra ngày cànggay gắt, hành động của chúng ta ngày càng phải rút lại. Ta thấy thật may vì bản thân không tiếp tục để lại ký hiệu, nếu không rất khó chạy.
Lại qua hai ngày tiếp, chúng ta đoán rằng Chu Du bọn họ hẳn đã qua sông,không chừng đã tới Đan Đồ, nhiệm vụ dụ địch xem như hoàn thành, cho nênba mươi mạng người lập tức phân tán, tự tìm cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615442/quyen-2-chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.