Đến tối, lúc ta đangmuốn nghỉ ngơi, Điền Trù lại tìm tới. Ta cảm thấy khó hiểu, nhưng cũngkhông dám khinh suất. Hai người ngồi xuống xong, Điền Trù mãi nửa ngàykhông nói câu nào, ta chỉ biết ông ta nhất định có chuyện, cho nên, tacũng không nói gì, chờ ông ta. Qua một hồi thật lâu, Điền Trù nhìn ta mở miệng: “Tử Vân trang chủ, thứ tôi nói thẳng. Tôi cảm giác cậu khôngphải một thương nhân bình thường, xây dựng thôn trang trong núi này cũng không hẳn vì muốn cho đám dân thường đó an cư đâu!”
Người thông minh chính là không giống người thường, ta cười: “Vậy tiên sinhthấy Triệu Như là người thế nào? Muốn làm gì ở đây?” “Chuyện này khó mànói. Trù nghĩ mãi cũng chưa ra nguyên nhân.”
“Tôi hiểuđược nghi ngờ của tiên sinh. Nhưng mà tôi cũng muốn hỏi tiên sinh, ngàitới nơi này, thật sự là để ẩn cư sao? Không phải có suy tính gì khác ư?” Điền Trù nhìn ta gật đầu: “Không có.”
Ta thở dài, tiếptục hỏi ông ta: “Tiên sinh, ngài lấy sức lực của một người, có thể cứuđược bao nhiêu bà con? Có thể giúp được bao nhiêu người an cư lạcnghiệp?” Điền Trù nghĩ ngợi một lúc rồi cười khổ: “Không nhiều lắm.Nhưng mà Trù sẽ cố hết sức.”
“Cố hết sức sao? Cho dù tiên sinh cố hết sức, ở chỗ này cũng chỉ cứu được mấy ngàn hộ dân. Huống hồ, tôi lại hỏi tiên sinh: ở trên đời này, thật sự có thể tìm được chốnbồng lai sao? Thật có thể rời xa thế sự sao? Nói là một nơi bí mật, cóngười cũng sẽ không là bí mật nữa, chẳng qua, bị người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/1615371/quyen-1-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.