Ở Thọ Quang, sau khi Điển Vi đã đi, ta suy nghĩ cẩn thận một hồi, xem rachiến sự phương bắc quả thật như lời Vũ ca ca nói, khó mà chấm dứt sớm.Nếu như Bảo Tín còn sống, mọi chuyện đã khác, nhưng ông ta chết rồi,loạn Duyện châu không thể tránh được. Lúc này ta đi gặp Tào Tháo khôngcó ý nghĩa gì, với lại, tới đó lúc này cũng vô dụng. Ta cứ nên làm việccủa mình trước đã.
Một tháng sau, Tần Dũng đãđến, ngoại trừ mang tới lời hỏi thăm của bà con, còn nói: “Công tử, Điền Trù kia đã vào núi rồi, còn đem theo mấy trăm hộ dân, hơn nữa vẫn cònngười đang tới. Hiện tại trong sơn trang có chút loạn. Chu bá bá bảo tôi tới báo cho công tử biết, mời cậu về một chuyến sắp xếp mọi chuyện.” A, chuyện lớn rồi, sự tình trong sơn trang nhất định phải sắp xếp cho tốt, không chỉ là an bài đám người Điền Trù, quan trọng là căn cứ ở đó tuyệt đối không thể xảy ra vấn đề.
Sắp xếp xong xuôi cho TầnLợi cùng việc huấn luyện năm trăm tinh binh hộ vệ, sắp xếp xong căn cứhải quân cho Quản Hợi, ta rời khỏi Thọ Quang đi lên phía bắc.
Lần này, dọc đường ta không dám trì hoãn thời gian, dùng gần mười ngày chạy về tới núi. Không kịp nói nhiều với mọi người, ta lôi mấy vị lão nhângia tới từ đường. Nhìn bọn họ, ta thở dài: “Các bá bá, Triệu Như đã nóirồi, chỉ cần Điền tiên sinh tới đây, liền để ông ta chủ trì mọi chuyện,sao bây giờ lại thế này? Ta thấy quan hệ hai bên không được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-phong-van-phuong-tuong-tam-quoc/174393/quyen-1-chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.