Tôi biết tại sao anh lại nhằm vào nhà họ Tống từ lâu nhưng khi nghe thấy anh tự mình nói ra tôi vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Ai sẽ tha cho k.ẻ th.ù gi//ết ch//ết cha mẹ mình đây.
33
Tuy cha và anh cả là h//ung th//ủ gi//ết người nhưng dù gì họ cũng là người thân của tôi. Dù tôi đã nhắc nhở bản thân Lục Chấp b//áo th//ù cũng có cái lý của anh nhưng tôi không thể vì đại nghĩa d//iệt th//ân được.
Tôi sẽ luôn đứng về phía người thân của mình.
Lý trí và tình thân đang nhấn chìm tôi, tôi vùng vẫy, muốn tìm chỗ để thở.
Tôi nhìn Lục Chấp, rõ ràng anh và người trong trí nhớ của tôi trùng khớp nhưng tôi lại không dám đặt hai người họ lại với nhau.
Tôi bắt buộc phải ghi nhớ Lục Chấp của hiện tại đã không còn là Lục Chấp của năm đó nữa. Anh nắm b//inh quyền trong tay, là đ//ốc qu//ân Lục tiếng tăm lừng lẫy, khiến người người sợ hãi, anh là kẻ thù muốn tới tìm gia đình tôi b//áo thù.
“Lục Chấp…”
Tôi gọi tên anh, nhưng giọng của tôi quá khó nghe, ngay cả tôi cũng khó chấp nhận được.
Ánh mắt của anh bất chợt trở nên sâu xa, anh cứ lặng lẽ nhìn tôi.
“Anh có thể… đổi lại bằng m//ạng của tôi không?”
Anh đứng quay lưng lại với tôi, kiên định nói ra hai chữ: “Không thể.”
34
Tôi đã khóc rất lâu.
Lục Chấp ngồi bên cạnh, không lên tiếng, anh cũng không làm gì mà chỉ ngồi nhìn tôi khóc.
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-co-giai-nhan/2735019/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.