Cùng là người bị nhốt trong cõi trần, không thể trốn thoát, ai có thể cứu rỗi ai đây.
152
Lục Chấp nằm viện hơn nửa tháng.
Nghe nói ngày trước anh bị thương, có một viên đ//ạn vẫn luôn nằm ở vị trí gần trái tim anh, lần này phổi bị thương nên cũng chịu ảnh hưởng, bác sĩ vốn định lấy viên đ//ạn trong cơ thể anh ra nhưng kỹ thuật có hạn, rủi ro trong ph.ẫu th.uật cao nên anh đã từ chối.
Tôi chỉ đi thăm anh một lần.
Gương mặt anh nhợt nhạt, nằm trên giường b.ệnh, hàng mi dài cụp xuống che đi đôi mắt lạnh lùng, thật sự tôi không tài nào nhận ra đây chính là đốc quân Lục khiến người người khiếp sợ chỉ qua một ánh nhìn.
Mặt dây chuyền quen thuộc rơi trên áo anh, tôi vươn tay ra, cuối cùng lại rụt tay về.
Tôi cũng không biết mình đang lo sợ điều gì nữa.
153
Mắt của mẹ ngày càng mờ.
Bà hứa với cha sẽ không khóc nữa, nhưng vẫn sẽ đau lòng, lúc cảm xúc trào dâng cũng khó mà cầm lòng nổi.
Bà còn an ủi tôi, nói mắt không sáng nhưng tâm sáng.
154
Sau khi Lục Chấp xuất v.iện, hình như anh còn bận rộn hơn cả khi trước, lần trước anh đi Bắc Bình hai tháng, tôi còn tưởng anh sẽ không trở lại.
Nhưng anh luôn bảo phụ tá Mã mang cho tôi đủ thứ đồ hiếm lạ, lần trước là kính vạn hoa, lần này lại là kính viễn vọng.
Phụ tá Mã hỏi tôi có muốn nhắn gửi điều gì cho đốc quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-co-giai-nhan/2734996/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.