🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng tôi hiểu, họ giống như vô số người trong thời buổi loạn lạc này, thoi thóp, cô gắng níu giữ sự sống.



Và tôi cũng thế.



135



Tôi thật sự không biết, mình còn có thể làm được gì.



Nhìn học sinh và công nhân sục sôi c.ăm ph.ẫn, thấy được sự lớn mạnh không ngừng của đ.ội qu.ân kh.áng Nh.ật.



Với chút sức mọn của mình, tôi không chỉ muốn gồng gánh nhà họ Tống thay anh cả mà còn muốn tham gia đội ngũ kh.áng Nh.ật.



Nhưng tôi lại không thể rời xa cha mẹ mình, cha mẹ chỉ còn có tôi bên canh, và tôi cũng thế, chỉ còn lại mỗi cha mẹ.



Điều bi thương hơn cả chính là, chúng tôi đều sống, trở thành chỗ dựa và niềm hy vọng cuối cùng của đối phương.



136



Đêm dài hơn.



Bởi vì không hay ra ngoài nên hầu hết thời gian tôi đều ngồi ngây người ra đấy.



Nằm nhoài bên cửa sổ, nhìn chiếc chuông gió Lục Chấp cho người mang tới, gió thổi qua phát ra tiếng kêu, đã nhìn là nhìn suốt một ngày dài.



137



Tôi muốn tìm một công việc mới.



Phụ tá Mã nói tôi có thể dạy học cho con trai anh ấy, anh ấy nói con trai mình chỉ thích múa k.iếm giương đ.ao, chỉ nhận biết được vài mặt chữ.



Tôi thật sự rất cần t.iền, tôi cũng hiểu phụ tá Mã đang cố tình giúp mình nên không viện cớ từ chối nữa mà đồng ý luôn.



Từ ấy, cuộc sống của tôi từ việc thẫn thờ ngắm hoa nay lại có thêm một nhiệm vụ nặng nề, đó

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-co-giai-nhan/2734998/chuong-12.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Loạn Thế Có Giai Nhân
Chương 12
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.