Tôi canh bếp suốt ba tiếng liền, không hề thất bại. Tôi nếm thử, Lê Âm cũng nếm thử, rất ngon.
Sau cùng, khi tôi bưng canh đến phòng của Lục Chấp lại không thấy bóng dáng anh đâu.
176
Tôi tìm khắp phủ đ.ốc qu.ân rồi lại tới tìm phụ tá Mã, phụ tá Mã lập tức cho người đi tìm. Tôi còn đi đến con hẻm kia, đi đến m.ộ của cha mẹ Lục Chấp.
Đi đến nhà hàng, quán trà và cả bến tàu.
Tôi không biết Lục Chấp còn có thể đi đâu.
Anh cũng không thể đi đâu, tôi chạy đi tìm khắp nơi.
Có một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi.
Lục Chấp phải uống được canh gà do tôi tự tay nấu, với cả canh nguội rồi sẽ không còn ngon nữa.
177
Tôi đứng trên con đường dài đằng đẵng, cũng không biết mình còn có thể đi đến phương nào.
Tôi rất sợ anh sẽ cứ thế mà đi, tôi rất sợ anh sẽ cứ thế mà đi.
Ngờ đâu, cuối cùng tôi lại tìm thấy anh ở nhà họ Tống.
178
Mặt trời dần khuất dưới chân trời.
Anh đang ngồi trong sân thuở trước, mặc bộ quân phục màu xanh đậm, tựa vào lưng ghế rồi nhìn cây cát lê bên cạnh.
Tôi hoảng hốt đi tới, rất không chân thực. Dáng vẻ đó của Lục Chấp, như thể anh đã khỏi bệnh vậy, mặt mày rạng rỡ, sự kiên quyết trong đôi mắt và thần thái khi trước đã quay trở lại.
Có điều trong khoảng thời gian này anh đã gầy đi rất nhiều, khuôn mặt gầy rộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-the-co-giai-nhan/2734995/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.