۰ ????: ??? ۰
۰┈┈۰
Huy Đế cân nhắc suy đoán của Cố Hạnh Chi, một lúc lâu sau mới nghe thấy giọng y: “Vậy theo cách nhìn của Cố khanh, nguyên nhân kẻ đó ra tay với Tể tướng là gì?”
“Thần không biết.” Cố Hạnh Chi thản nhiên đáp, “Hiện giờ manh mối quá ít, thần không dám vọng ngôn, chỉ là…”
Cố Hạnh Chi dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Thần cho rằng Trần tể tướng có thân phận đặc biệt, ngoài ở trong triều thì quan điểm của Tể tướng rất bất đồng với người ngoài, có lẽ nên đề phòng thêm cả mật thám của Bắc Lương.”
Tiếng bát sứ trắng va chạm với long án không nhẹ không nặng. Gió đêm xẹt qua khiến ngọn nến trong điện lung lay, bóng dáng Huệ Đế cũng đung đưa phản chiếu trên sàn, phảng phất như hư ảnh.
“Ừm…” Y gật đầu, “Trẫm biết rồi.”
“Vậy không quấy rầy bệ hạ nghỉ ngơi nữa, chúng thần xin cáo lui.” Cố Hạnh Chi và Tần Chú nhìn nhau, cúi đầu muốn lui xuống.
“Cố khanh ở lại đi.” Huy Đế lấy một chiếc khăn tay trắng muốt trên long án lau thuốc bên khóe miệng “Trẫm vẫn còn điều muốn hỏi ngươi.”
“Vâng.” Cố Hạnh Chi tuân mệnh, Tần Chú lui xuống, bên trong điện chỉ còn lại quân thần hai người.
Ánh mắt Huy Đế rơi trên chiếc ghế cạnh bên, ra hiệu cho chàng ngồi xuống rồi nhẹ nhàng nói: “Cố khanh từ năm mười sáu tuổi đã đỗ Trạng nguyên, vào triều làm quan, tính đến nay cũng đã mười năm rồi nhỉ?”
Cố Hạnh Chi không nghĩ Huy Đế lại bàn tới chuyện này, nhưng vẫn cung kính nói: “Bẩm bệ hạ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-than/730351/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.