Chương trước
Chương sau
۰ ????: ??? ۰
۰┈┈۰
“Đại nhân!”
Bên ngoài huyện Giang, cách Kim Lăng năm mươi dặm là một chiếc xe ngựa bị thị vệ bắt dừng lại. Bánh xe đè ép lên sỏi lắc lư, ánh sáng rọi vào khiến Cố Hạnh Chi tỉnh dậy.
Chàng không muốn bỏ bê chuyện của Đàm Chiêu nên sau khi rời khỏi Cần Chính điện đã lo liệu ổn thỏa công việc của Trung Thư tỉnh rồi lập tức lên đường không ngừng không nghỉ.
Hai bên thái dương đập thình thịch, hồi lâu sau chàng mới chầm chậm hỏi: “Có chuyện gì?”
Người bên ngoài yên lặng chốc lát rồi cung kính thưa: “Người lần trước đại nhân dặn ty chức tìm đã có tin tức rồi ạ.”
Cố Hạnh Chi nghe vậy liền nghiêng người xốc màn che lên, bên ngoài là khuôn mặt nghiêm nghị của thị vệ.
“Gia đình đó đúng là có một đứa con gái.” Thị vệ ôm tay, cúi đầu không dám nhìn chàng, “Chỉ là mấy ngày trước gia đình họ gặp phải đám thổ phỉ trên núi. Hai vợ chồng già bị giết, còn cô nương ấy thì không rõ tung tích, có lẽ đã bị thổ phỉ cướp đi rồi.”
Bầu không khí ngưng trọng, lát sau Cố Hạnh Chi mới cho người đem roi ngựa tới.
Trường bào xanh nhạt tung bay, chàng giẫm lên bàn đạp, cây roi trong tay vung lên rồi nói: “Theo ta tới nha môn của huyện Giang hỏi thăm.”
Đoàn người gắng sức đi thật nhanh, cuối cùng trước khi mặt trời lặn cũng tới huyện Giang. Vào cửa thành, đi theo trục đường chính chẳng bao lâu đã thấy nha môn.
Giờ đang là lúc nha môn làm việc nhưng trước mắt chàng là khung cảnh đông đúc như đi trẩy hội. Dân chúng đứng chật kín xung quanh nha môn, ngó nghiêng khắp nơi, thỉnh thoảng lại châu đầu ghé tai thì thầm gì đó.
Tâm tư của Cố Hạnh Chi đều dùng để suy nghĩ chuyện Đàm Chiêu giao phó, không quan tâm đến đám người kia, chàng giao roi ngựa cho tùy tùng rồi liếc mắt ra hiệu cho thị vệ.
Một lát sau, cửa lớn huyện nha mở toang, hai tên nha dịch vội vàng chạy tới, tách đám người đứng hóng hớt ra. Tri huyện mang theo một chiếc bào cư, sắc mặt xám xịt bước ra ngoài.
Hắn chưa bao giờ nghĩ tới làm một chức quan nhỏ ở nơi hoang vu như huyện Giang thế này mà có thể được nhìn thấy cánh tay phải của triều đình, người cả thiên hạ đều nghe danh như Cố thị lang.
Tri huyện run rẩy quỳ lạy nhưng lại bị Cố Hạnh Chi kéo tay đứng lên.
“Ta nghe nói trong huyện có thổ phỉ?” Ngữ khí của chàng vẫn lạnh nhạt bình thản.
Việc này rất khẩn cấp, chàng không muốn giở giọng với hắn ta. Vì vậy nên sau khi nói xong cũng không chờ câu trả lời mà đã dẫn người đi thẳng vào nha môn.
Tri huyện phía sau ngẩn ra, càng thêm hoảng hốt. Hắn ta xoa xoa mồ hôi bên thái dương, cuống quít đuổi theo, một bên giải thích một bên dẫn đường cho Cố Hạnh Chi: “Đúng là có chuyện này… nhưng cũng may ty chức đã phái người tìm được sào huyệt của lũ thổ phỉ nên đêm qua đã dẫn người đi tiêu diệt rồi ạ.”
Cố Hạnh Chi dừng bước quay lại nhìn hắn ta, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như thế.
Tri huyện sốt sắng nuốt nước bọt, vội vàng hoảng hốt nói: “Nhóm thổ phỉ này không nhiều, lúc quan binh đi tới phát hiện ra xác chết của ba người đàn ông. Theo lời khai của nạn nhân thì nhóm thổ phỉ này có bốn người, trừ mấy kẻ bị chết ra thì còn một kẻ không rõ tung tích. Ty chức nghi ngờ rằng mấy kẻ này vì chiến lợi phẩm chia không đều nên sinh ra nội đấu, kẻ không rõ tung tích đó giết người rồi lén trộm tiền…”
“Có cứu được ai không?”
“Có ạ, có ạ.” Tri huyện đáp lời, quay người ra hiệu chủ bộ dâng lên một danh sách.
“Những cô gái được cứu ra đều được ghi trong này, hơn một nửa đã được người nhà đón đi rồi ạ.” Tri huyện mở danh sách đưa cho Cố Hạnh Chi xem.
Ánh mắt chàng vội vã quét qua những dòng chữ Tiểu Khải nhỏ nhắn trước mặt, hết dòng này lại đến hàng khác nhưng mãi đến lúc danh sách được lật hết mà chàng vẫn chưa tìm được người mình muốn.
“Đều ở trong này sao?” Chàng hỏi, giọng đượm nỗi thất vọng.
“Bẩm đại nhân, đều, đều ở trong này rồi ạ.”
Đôi lông mày của chàng nhíu lại. Cố Hạnh Chi là cận thần của thiên tử, lại kiêm nhiệm giám sát kết tội đủ loại quan lại, tuy đã cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng khí chất uy nghi trên người chàng vẫn khiến Tri huyện run rẩy.
Người đứng quanh đó đều nín thở không dám nói gì, bầu không khí gần như đông cứng lại.
Chủ bộ đứng một bên như nhớ ra chuyện gì đó, tiến lên thì thầm vào tai Tri huyện.
Tri huyện do dự một lát nhưng cuối cùng vẫn nhỏ giọng nói: “Bẩm đại nhân, vẫn còn một người nữa, vừa nãy ty chức quên mất.”
Ánh mắt của Cố Hạnh Chi quét qua, chàng lẳng lặng chờ.
Tri huyện ho nhẹ, ngập ngừng nói: “Trong những người được cứu có một cô nương kiên quyết không chịu ghi tên vào danh sách. Hình như là kinh hãi quá độ, gặp ai cũng không phản ứng.”
“Người vẫn còn ở trong phủ?” Cố Hạnh Chi hỏi.
Tri huyện gật đầu: “Hạ nhân trong phủ ty chức không nhiều nên phụ nhân của ty chức đã đi chăm nom, giờ hai người vẫn còn đang ở sân sau.”
Nói xong đưa tay dẫn đường, đưa Cố Hạnh Chi ra hậu viện.
Hai tháng đầu mùa xuân là thời gian tuyết tan trên đỉnh núi Kim Lăng. Cái lạnh tê tái đã bị ánh nắng xua tan, sắc xuân trong vườn đong đưa mời gọi.
Sau khi vòng qua hàng lang uốn khúc, Cố Hạnh Chi nhìn thấy mấy bóng người ẩn hiện dưới hoa phía xa xa.
Tố y mộc mạc khoác trên người nàng, có lẽ là gió lạnh khiến cơ thể nàng hơi run lên. Cố Hạnh Chi cảm thấy người trước mắt như một làn khói mỏng, chỉ một cơn gió cũng cuốn nàng tan biến.
Ngồi cạnh đó là một phụ nhân tuổi tác khá lớn, đang bưng bát cháo hoa vẻ không biết làm thế nào.
“Không chịu ăn sao?” Chàng bước tới.
Phụ nhân nhìn thấy Cố Hạnh Chi liền ngây ngẩn.
Tri huyện đứng một bên vội vã nhắc nhở: “Cố đại nhân hỏi nàng kìa.”
Lúc này phụ nhân mới phản ứng lại, đưa bát cháo hoa trên tay cho Cố Hạnh Chi rồi gật đầu nói: “Không chỉ không ăn mà từ đêm qua vẫn tự dằn vặt tới tận bây giờ, không chịu đi ngủ. Hạ nhân trông coi cô nương ấy một đêm không chịu nổi mới đổi cho thiếp tới.”
Cố Hạnh Chi gật đầu: “Ừ.” rồi dời mắt sang người đang cuộn tròn bên kia.
“Phụ nhân vất vả rồi.” Chàng nhẹ nhàng nói, “Chỗ này cứ để ta lo liệu.”
Tiếng bước chân sột soạt đi xa, trong tiểu viện trở nên yên tĩnh. Ánh mặt trời dịu dàng, hàng cây phủ bóng loang lổ, bốn phía xung quanh vẳng lại tiếng chim hót líu lo khiến không khí căng thẳng giảm đi nhiều.
Cố Hạnh Chi đi đến trước mặt nàng, chàng thấy làn khói mỏng hơi dịch chuyển tựa như đang sợ hãi. Chàng liền dừng lại, ngồi xổm xuống trước mặt nàng.
Thân hình Cố Hạnh Chi cao lớn hơn nàng rất nhiều, cho dù bây giờ ngồi xổm xuống thì cũng chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen bóng của nàng. Hơn nữa bây giờ nàng lại vùi mặt vào trong, tóc mai hai bên rủ xuống che đi quá nửa khuôn mặt nhỏ nhắn ấy.
Tia nắng lẻ loi của buổi chiều tàn buông trên hàng mi nàng, nhuộm đôi lông mi đen dày như rẻ quạt của nàng thành cánh bướm bé nhỏ chấp chới, run run phảng phất như đã trải qua biết bao gió giật mây vần.
Cố Hạnh Chi không phải người nhiều chuyện nhưng nhìn thấy cảnh trước mắt vẫn không nhịn nổi thương tiếc mà nhẹ nhàng nói: “Đây là huyện nha, muội rất an toàn.”
Nhưng đáp lại chàng chỉ có sự trầm mặc.
Người trước mặt như thể không nghe thấy giọng nói của chàng, đôi tay mảnh khảnh vịn vào cây ngô đồng bên cạnh, năm ngón tay thon dài nhợt nhạt.
Cố Hạnh Chi cũng không tức giận, dịch người lại gần thêm một chút rồi lại thử thăm dò: “Muội biết Đàm Chiêu không? Huynh ấy là bằng hữu của ta.”
Người đối diện vẫn tĩnh lặng như nước.
Chàng kiên nhẫn đợi thêm một lúc rồi rút từ trong lòng ra một chiếc túi gấm, lấy từ bên trong ra một cái khóa Trường Mệnh.
Đàm Chiêu nói ổ khóa này là năm đó cha mẹ hắn đặc biệt chế tạo. Một chiếc là Trường Mệnh, một chiếc cầu trăm tuổi, huynh muội bọn họ mỗi người có một chiếc. Năm đó lúc muội muội lạc đường đã mang theo, lúc ấy Đàm Chiêu bảy tuổi, nàng hai tuổi.
Tuy chuyện đã qua rất lâu, một chiếc khóa bạc có thể đã đánh mất trong lúc ly loạn. Nhưng Cố Hạnh Chi cảm thấy trẻ nhỏ một tuổi đã có thể ghi nhớ chút chuyện quan trọng, có lẽ chiếc khóa có thể giúp nàng tìm về với người nhà.
Nhưng người đối diện nhìn khóa bạc trong tay chàng, vẫn không nói tiếng nào.
Cố Hạnh Chi nhìn nàng, thầm nghĩ chuyện này không thể nóng vội, tạm thời cứ để vậy rồi sau này hãy bàn bạc kỹ càng.
Nhưng khi chàng đứng dậy chuẩn bị rời đi, một thứ chất lỏng ấm nóng rơi thẳng vào giữa lòng bàn tay cầm chiếc khóa bạc của chàng.
Một giọt, hai giọt, ba giọt,…
Bây giờ Cố Hạnh Chi mới phát hiện lông mi của nàng đã ướt đẫm, phản chiếu lấp lánh ánh sáng. Chiếc mũi thanh tú nhỏ nhắn của nàng đỏ ửng, cố gắng hít thở vẻ khó khăn.
Khóe môi vốn mím chặt của nàng giờ lại hơi nhếch lên, nước mắt rơi xuống lã chã như chuỗi hạt châu đứt đoạn.
Nàng đang khóc.
Nhịp tim Cố Hạnh Chi loạn nhịp, cũng không biết giờ nên vui hay buồn.
“Muội nhận ra nó phải không?” Chàng hỏi, đưa khóa bạc lại gần nàng thêm một chút.
Lần này nàng không né tránh.
Nàng vẫn không có phản ứng gì với Cố Hạnh Chi, chỉ ngồi trước mặt chàng mà khóc nức nở.
Một lát sau, trong ánh sáng mờ ảo của hoàng hôn, nàng ngẩng đầu mắt đối mắt với Cố Hạnh Chi.
Bốn mắt nhìn nhau, Cố Hạnh Chi cảm giác như hô hấp của mình ngưng trệ.
Cảnh tượng trước mặt biến ảo thành hoa lá phía sau lưng nàng, ý thức của chàng bắt đầu hỗn loạn.
“Trường Uyên…”
“Cố Trường Uyên…”
Người trong mộng kia lại xuất hiện.
Nàng nhìn chàng, đáy mắt tràn ánh lửa, đốt cháy vòm trời đỏ rực. Mang ý cười, cũng ngậm hàng lệ.
Cố Hạnh Chi cảm thấy thân mình lảo đảo, vội vàng vịn tay vào thân cây bên cạnh. Lúc chàng nhấc tay lên liền chạm phải xúc cảm mềm mại.
Tay chàng bị người trước mặt nắm lấy.
Một cảm giác tinh tế nhẹ nhàng bao trùm lấy chàng. Có lẽ bởi căng thẳng nên tay nàng phủ một lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt vẫn còn phiếm hồng nhìn chàng chăm chú.
Cuối cùng Cố Hạnh Chi cũng thấy tỉnh táo lại, khẽ mỉm cười xin lỗi nàng.
Nhưng nàng cũng không buông tay Cố Hạnh Chi. Thấy chàng không có vấn đề gì, ánh mắt nàng lại trở về vẻ bình lặng như lúc nãy, xòe bàn tay chàng ra viết lên vài chữ.
Tới tận bây giờ Cố Hạnh Chi mới hiểu ra vì sao nàng không bao giờ đáp lại mình.
Thì ra nàng bị câm.
Nhưng chàng chưa từng nghe Đàm Chiêu nhắc tới chuyện này.
Lòng bàn tay truyền tới cảm giác ngứa ngáy tê dại cắt đứt dòng suy nghĩ của chàng.
Có lẽ nàng khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, dịu dàng cụp mi nắm tay chàng, đầu ngón tay tinh xảo chầm chậm viết từng nét, chăm chú mà thành kính.
Tay nàng mềm mại, lòng bàn tay vô cùng ấm áp. Đầu ngón tay phủ một chút mồ hôi đem lại cảm giác mát mẻ, khoảnh khắc xẹt qua tay chàng hơi run rẩy khẽ khàng tựa như lông chim.
Chàng chưa từng thấy cô nương nhà bình thường nào có đôi tay như vậy. Không sơn móng tay, sạch sẽ thanh lạnh, ngón tay trắng hồng khiến người ta liên tưởng tới hoa đào đẹp đẽ tháng Ba.
Sau nét viết cuối cùng, nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng, mắt mày cong cong, đôi con ngươi màu hổ phách chăm chăm nhìn chàng, cố gắng miêu tả khẩu hình.
Yểu Yểu.
Nàng muốn nói nàng tên Yểu Yểu.
Đó là nhũ danh của muội muội Đàm Chiêu.
Muôn ngàn nỗi lo trong lòng tựa như được nụ cười của nàng thổi tan, lộ ra vạn trượng hào quang sau lưng.
Cố Hạnh Chi cười cười, nói với nàng: “Ta họ Cố tên Hạnh Chi, ca ca Đàm Chiêu của muội đã giao phó muội lại cho ta. Sau này có ta ở đây rồi, muội không cần sợ hãi nữa.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ nhàng kéo tay áo của chàng.
Cố Hạnh Chi sửng sốt nhưng cũng không tránh đi, chỉ quay đầu cười nhu hòa với nàng.
Ánh sáng chạng vạng cuối cùng xuyên qua lá cây phủ ánh sáng vàng nhợt nhạt lên người chàng, phản chiếu đáy mắt trong suốt của Cố Hạnh Chi.
Quân tử như ngọc khiến ánh mặt trời tựa hồ dịu dàng hơn rất nhiều.
Xung quanh trở nên yên ắng.
Chim hót, hoa rụng, gió thổi.
Hoa Dương khẽ cười.
Cố Hạnh Chi, ta đã chờ ngươi rất lâu rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.