Thất Tử không nói gì chỉ gật đầu ừm một tiếng,sau đó liền im ắng,Tử Mặc cũng không nói gì âm trầm làm chỗ dựa cho Thất Tử,không biết qua bao lâu Thất Tử mới mở lời
" Ta muốn trò chuyện với huynh"
Tử Mặc bình thản đáp lại" vì sao ngươi không tìm Bạch Kính,lại tìm người ngoài như ta"
Thất Tử liền phản bác " Huynh không phải người ngoài,từ lúc huynh cho ta ngậm tay của huynh ta đã coi huynh là người quan trọng của ta"nàng mở đôi mắt xinh đẹp chân thành đối diện với gương mặt thờ ơ của Tử Mặc
Tử Mặc bị ánh mắt chính trực của nàng làm cho không nói nên lời,Thất Tử thật sự có đôi mắt rất đẹp dường như mọi tinh hoa đều bị đôi mắt đó cướp lấy,đặc biệt đôi mắt đó luôn hiện lên sự chân thực hiếm có
Tử Mặc chậm rãi quay mặt đi nhìn về hướng khác rồi tiếp tục nói:" Hôm đó là bất đắc dĩ,ngươi không nên chỉ vừa nhận ơn người khác đã không phòng bị như vậy"
Tử Mặc nghiêm túc răn dạy Thất Tử nàng cũng không nhốn nháo mà im lặng lắng nghe,cuối cùng Tử Mặc hỏi tới vấn đề chính :" Ngươi tìm ta muộn như vậy là muốn nói điều gì?"
Thất Tử thu lại ánh mắt trong veo,nàng nhỏ giọng nói:" Ta nhớ phụ mẫu..."
Tử Mặc thầm nghĩ ta đã nghe qua sự việc của Bạch Thất Tử,nàng ta có phần rất giống ta,Tử Mặc đưa mắt nhìn Thất Tử lòng dâng lên một tầng chua xót,Tử Mặc âm trầm nói:"Ta và ngươi đều giống nhau,người chỉ có thể nhớ,không thể gặp lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743233/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.