Thất Tử nhìn tới liền thấy Kính ca đang tập luyện kiếm pháp với sự dạy bảo của Liễu Nhân,nàng không bận tâm quá nhiều vô tư chạy đến khoe khoang nàng vừa mới về
" Liễu Thúc..!!Kính ca!!!..." nàng dừng lại giây lát sau đó ngó xung quanh tìm thứ gì đó nàng dừng lại ở nam tử ngồi trên chiếc xe lăn gỗ gương mặt băng lãnh,cũng đang nhìn về phía nàng,Thất Tử vừa nhìn thấy liền nói tiếp:" Tử Mặc ca ca!!! ta về rồi"
Tử Mặc nhìn lấy nàng rồi ậm ừ cho qua"Ừm"
Liễu Nhân và Bạch Kính vội phản ứng lại,Bạch Kính thu lại kiếm trong tay cất giọng êm ắng"Muội về rồi,ngày đầu tiên đi học có vui không?có kẻ nào bắt nạt muội không?có kẻ nào làm muội buồn không?"
Bạch Kính hỏi tới ồ ạt làm nàng không kịp phản ứng,tiếp đến lại tới Liễu thúc nói" Thất Tử của ta,mau lại ôm thúc nào,ai ya sao ta lại có đứa cháu đáng yêu như thế"
Nói xong Liễu Nhân liền dang tay biểu thị đợi Thất Tử chạy lại,không phụ lòng mong đợi Thất Tử mau mắn chạy tới vòng tay Liễu thúc chôn mặt vào quần áo Liễu thúc giọng nói nàng mềm ạt:"Vui ạ!!bạn học nói với con rất nhiều,con còn được kết bạn rất vui!!"
Liễu thúc hài lòng cười lấy xoa xoa đỉnh đầu trắng xoá Thất Tử,Bạch Kính cũng tiến lại gần ngắm nhìn nụ cười của nàng
Bên phía này Tử Mặc dường như không muốn động đậy như bị đứng hình mà đưa mắt thả hồn vào nụ cười rạng rỡ tựa nắng ấm mặt trời bình minh, tham lam đưa quang cảnh trước mắt thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743232/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.