Bạch Kính thân khoác bộ y phục tối màu,dáng người Y cao lớn che cả người Bạch Thất Tử,nam tử nhẹ nhàng cất giọng thấp trấn an Bạch Thất Tử
" Thất Tử , ta tới đón muội "
Giọng nói nam tử như cọng rơm cứu mạng Bạch Thất Tử lúc này,nàng mếu máo muốn khóc lại muốn nói
" Sư...huynh....ức.........sư...huynh..."
Gương mặt Bạch Thất Tử mếu đến đáng thương đôi tay nàng không ngừng dày vò tà váy đến nhăn nhúm,đôi mắt trong vắt khẽ hao hao đỏ trông cực kì tội nghiệp,Bạch Kính nhẹ nhàng bế cả người đứa nhỏ đang mếu máo vào lòng,bàn tay Bạch Kính vỗ nhẹ lên lưng hài tử an ủi
" Có sư huynh ở đây,nhất định sẽ bảo hộ muội bình an"
Bạch Thất Tử được an ủi miệng đã hết mếu mà cong trở lại,nàng cười nhẹ rồi nói"hehe...sư huynh nói phải giữ lời "
Bạch Kính cười nhẹ rồi đáp lại" Nhất định "
Tiếp theo Bạch Kính kêu Bạch Thất Tử leo lên lưng mình rồi bắt đầu bước chân nhanh chóng rời đi,trong khu rừng hoang vắng dưới bầu trời đêm đen mọi thứ chỉ là màu đen,Bạch Thất Tử có chút bất an ôm cổ Bạch Kính càng chặt
Bạch Kính chạy nhanh như gió như biết phương hướng một đường đi không do dự
Bạch Kính nói:" rời núi này,chúng ta có thể an toàn tới núi Vân Kiều nơi đó cách biệt với bên ngoài chúng ta có thể an toàn khi tới đó"
Bạch Thất Tử ừm nhẹ sau cũng không nghĩ gì trực tiếp gục trên lưng Bạch Kính
Bạch Kính bỗng cười nhẹ rồi nhỏ giọng thì thầm"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743227/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.