Liễu Nhân trưởng lão không trả lời ngay mà lại vuốt tiếp bộ râu như đang suy tư đều gì đó rồi mới chậm rãi trả lời Khúc Tử Mặc bằng giọng nói trầm lắng nhẹ nhàng" Đứa nhỏ này,con chỉ mới 7 tuổi mà đã vội vã như vậy,theo ta thấy chân của ngươi nhanh thì 1 năm chậm thì 3 năm"
Khúc Tử Mặc ủ rũ,vậy là hắn phải là người què trong một thời gian,cảm giác có hơi hụt hẫng,Liễu Nhân thấy vậy lão liền nói " Ngươi thời gian này tập luyện một chút,chi dưới của ngươi có thể lấy lại cảm giác sớm hơn"
"Trong khoảng thời gian này ngươi có thể học gia pháp với liều lượng nhẹ hơn,đợi đến khi ngươi khỏi hẳn ta sẽ truyền lại toàn bộ gia pháp cho ngươi"
Khúc Tử Mặc thở ra một hơi,như trút ra tâm tình rối rắm" Đa tạ sự phụ"
Trong bầu không khí lạnh lẽo trong màn đêm hiu quạnh,màu thế giới là một màu đen hư vô,một nữ hài tử nhỏ nhánh đang nép vào phía tường gỗ ,tiếng cười đùa cợt nhả bên ngoài xe ngựa truyền đến
" Ha...haaa....Tiểu Mã ngươi nói xem...mấy món hàng mỏng manh bên kia có thể chịu được mấy roi của Minh Thị "
Một giọng nói nữa lại vang lên " Bên trong còn có Tiểu Thư nhà họ Bạch danh tiếng lừng lẫy,vị tiểu thư này sung sướng đã lâu sợ rằng sẽ chết sớm"
giọng người đàn ông hung rợn say xỉn la lớn" Ta thấy thật đáng tiếc,cô ta sau này nhất định sẽ là một đại mỹ nhân truyền thuyết,thật đáng tiếc"
Nữ hài tử bên trong nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743226/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.