Đôi chân của Y dường như đã mất cảm giác,y chật vật muốn cử động chân nhưng đều vô lực
" Chân.....chân..."
" Bình tĩnh,theo quan sát và suy đoán của ta,chân của ngươi đang bị liệt tạm thời do cơ thể sử dụng pháp lực quá lớn dẫn đến cơ quan bị quá tải"
" Cũng còn may là chỉ là liệt chân tạm thời "
Khúc Tử Mặc ho nhẹ vài cái rồi thở nhẹ ra một hơi,chuyện này là do ta quá vô tư ta ở nơi này thể lực chỉ là một đứa trẻ bình thường,thật may vẫn còn giữ được đôi chân này
Khúc Tử Mặc ngước đôi mắt phượng tinh xảo về phía lão" Ông là ai , hơn nữa có thể giải thích cho ta tình hình hiện tại không"
Lão vuốt vuốt bộ râu dài rồi nhẹ giọng nói" Ta làm trưởng lão của Khúc Môn đến nay đã được 100 năm,danh ta còn gọi ta là Liễu Nhân trưởng lão"
Liễu Nhân Trưởng Lão trong kí ức của Khúc Tử Mặc đã có nghe qua trong những câu chuyện truyền thuyết ở quá trọ kể chuyện ông được kể là người đến gần với cấp bậc thần nhất qua những câu chuyện ông được mọi người tung hô ví như ông bụt nhân gian
Vì những chiến tích vẻ vang từ lâu,và ông còn là chủ nhân của núi Tinh Vân,nơi cách xa Khúc môn hai hòn núi,nơi này cũng không gần với bất kì tông gia nào là một nơi yên bình lạ thường,còn vì lí do tại sao ông lại không còn can thiệp tới Khúc môn vẫn chưa có giải đáp
" Ta sẽ nhận ngươi là người kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-tam-vi-nguoi/3743225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.