Tư Điềm, chúng ta nói chuyện đi.
Bầu trời tối đen như mực, mưa như trút nước, gió càn quét tàn sát khắp đất trời. Con đường rộng thênh thang gần như không có người qua lại, chỉ có từng chiếc từng chiếc xe một lướt qua như tên bắn, từng vũng nước thay nhau bắn tung tóe lên.
Phó Tư Điềm ngồi chồm hổm trên làn đường cấm xe cơ giới. Gian nan dùng cổ đè lại cán dù, một tay cô cầm bàn đạp xe đạp, tay kia cầm xích xe đạp, cố gắng gắn dây xích lại. Mưa bị gió thổi vừa xiên xẹo vừa rát, dù cầm trên tay căn bản không cản được, cả người cô ướt sũng.
Quá xúi quẩy, vốn dĩ vội vã trở về, nào ngờ đã nghèo còn mắc cái eo, không biết do xe đạp cũ nên bị lỏng hay là do gần đây hay mưa, xe để bên ngoài bị nước vào rỉ sét, suốt dọc đường xe đạp tuột xích ba lần liên tục, khó khăn lắm mới gắn lại được, chạy chưa bao lâu lại tuột tiếp, mà cứ mỗi lần như vậy lại càng khó gắn hơn.
Hai tay Phó Tư Điềm dính đầy rỉ sắt và dầu, đôi mắt bị mưa tạt vào, xót đến độ không mở ra được. Cuối cùng, xích xe đã gắn lại được!
Chưa kịp đứng đậy, "Tư Điềm?!", một âm thanh tự nhiên như ảo giác bị mưa gió thổi qua.
Phó Tư Điềm quay đầu nhìn ra sau như một phản xạ có điều kiện.
Chiếc ô đang kẹp trên cổ rơi xuống đất vì động tác này.
Cả người Phó Tư Điềm phơi bày trong tầm mắt Thời Ý.
Khuôn mặt dính đầy nước mưa, cả người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505525/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.