Vẫn sẽ là cậu, người mà mình yêu thương.
Ánh sáng và bầu không khí thoải mái, nhưng thoạt nhìn biểu cảm của Thời Ý rõ ràng là muốn nói chuyện nghiêm túc. Trái tim Phó Tư Điềm treo lơ lửng, nhưng vẫn cười đáp: "Được thôi."
Thời Ý cân nhắc nên mở đầu ra sao, giọng nói ôn hòa: "Tư Điềm, mình chuyển tiền sinh hoạt học kỳ này của mình cho cậu, bắt đầu từ tháng sau, chúng ta gộp tiền sinh hoạt lại để trang trải chi tiêu cho cuộc sống của hai đứa, cậu thấy thế nào?"
Hệt như sấm sét san bằng đất, Phó Tư Điềm choáng váng. Cô hoàn toàn không ngờ chuyện Thời Ý muốn nói lại là cái này, ngay lập tức rất nhiều suy nghĩ hiện ra trong đầu, có vui vẻ vì sự gần gũi và tin tưởng Thời Ý dành cho mình, nhưng hơn hết là băn khoăn.
Cô cắn cắn môi, ra vẻ tự nhiên nói đùa: "Không tốt lắm nha, cậu không sợ mình ôm tiền bỏ trốn sao?"
Tiếng phì cười cực ngắn phát ra từ xoang mũi Thời Ý, "Không sợ." Cô ấy nhìn vào mắt Phó Tư Điềm, nói: "Mình tin tưởng cậu."
Phó Tư Điềm đối mặt với cô ấy, nụ cười chậm rãi thu lại. Cô né tránh ánh mắt Thời Ý, rũ mi hỏi: "Sao đột nhiên lại có ý nghĩ này?"
Thời Ý nói: "Cũng không phải đột nhiên. Người yêu ở bên nhau, chi phí trang trải cuộc sống của cả hai giao cho một bên giữ và xử lý, không phải là chuyện rất bình thường hay sao?"
Nói thì nói vậy, nhưng trong thời gian yêu đương, đặc biệt là khi chưa sống cùng nhau, việc dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505526/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.