Là người hòa quyện gắn bó với cô ấy.
"Cậu thông minh như vậy, thử ngẫm lại một chút hẳn là có thể biết được."
Thời Ý xem đi xem lại câu nói này, lông mày ngày càng nhíu mặt. Đây chỉ là một câu thoái thác không tiện nói nhiều, hay là một lời nhắc nhở với dụng ý sâu xa?
Nếu như có ý khác, vậy hàm ý trong câu nói của cậu ấy là gì? Đầu ngón tay cô ấy ấn trên màn hình, lưỡng lự về việc nên nói gì tiếp theo, Trần Hi Trúc lại thẳng thừng không cho cô ấy cơ hội để hỏi tiếp: "Mình phải lên lớp đây."
Thời Ý gõ một chữ "Ừ."
Trần Hi Trúc nói phải lên lớp nhưng lại không rời đi ngay lập tức, Thời Ý thấy trạng thái "Đang nhập" trên cửa sổ trò chuyện hiện một lúc lâu, nhưng lần này thật sự không gửi thêm gì qua nữa.
Thời Ý nhìn màn hình tối dần, xoa xoa ấn đường, thở dài một hơi thật khẽ.
Cô ấy có thể hiểu được vì sao Trần Hi Trúc không muốn nhiều lời. Là cô ấy làm Trần Hi Trúc khó xử. Đổi ngược lại, nếu cô ấy là Trần Hi Trúc, cô ấy cũng không muốn tùy tiện xen vào đời sống tình cảm của bạn mình. Hơn nữa, cũng không nên. Điều này không phù hợp với nguyên tắc ứng xử của cô ấy.
Thậm chí việc nghe ngóng thông qua Trần Hi Trúc đã là một chuyện rất trái nguyên tắc rồi. Bao nhiêu năm nay, trong đầu cô ấy vẫn luôn vạch ra một ranh giới khi giao thiệp cùng người khác, duy trì một khoảng cách để hai bên đều thoải mái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505524/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.