Cậu cũng cưng chiều quá thể rồi.
Loa điện thoại vẫn còn mơ hồ truyền ra tiếng gọi hoang mang của Trần Hi Trúc, cành lá giống như không chịu nổi sức nặng, phát ra tiếng vang lách tách rất nhỏ trong lúc hôn môi, tiếng bước chân đi lại trên con đường gỗ thi thoảng vang lên, giống như đang đến gần, vừa giống như đang đi xa, Phó Tư Điềm lại không thể chú ý nổi bất cứ thứ gì.
Sự ướŧ áŧ mềm mại của Thời Ý đã đoạt lấy tất cả tinh thần cô.
Như đang nhảy điệu Tango, Thời Ý quấn quít lấy cô, khiêu khích cô, đến đến lui lui, từ lúc bắt đầu là càn rỡ càn quét, sau lại là dịu dàng tiếp đón, nhiệt tình ăn ý, khiến người ta đắm say.
Cơn gió phất vào mặt mang theo hơi lạnh, cả người Phó Tư Điềm lại nóng đến toát mồ hôi.
Cô có hơi chịu không nổi, đang định lui ra một chút, tiếng chuông điện thoại chói tai đột ngột vang lên ở cự ly gần.
Cơ thể hai người run nhẹ, Phó Tư Điềm còn chưa kịp phản ứng, Thời Ý đã ôm đầu cô, chắn khuôn mặt của cô lại, che chở cho cô vào hõm vai mình.
Phó Tư Điềm ngơ ngác dựa lên vai Thời Ý, sau đó mới nhận ra ý nghĩa trong hành động của Thời Ý, cả người vẫn còn đang căng cứng vì giật mình, trái tim lại mềm thành nước.
Tiếng chuông vẫn đang tiếp tục kêu vang, đặc biệt ồn ào trong không gian yên tĩnh, Phó Tư Điềm nhẹ giọng nhắc nhở bên tai Thời Ý: "Thời Ý, là điện thoại của mình."
Thời Ý sửng sốt, buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505523/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.