Mình lấy sủi cảo để bù được không?
Bà ngoại? Trong mắt Phó Tư Điềm tràn ngập dấu chấm hỏi.
Thời Ý nâng tay kia lau sạch bên má còn lại của Phó Tư Điềm, thu tay lại, đầu ngón tay dính chút trắng.
"Đừng kêu dì."
Cô ấy đi lại bồn rửa chén để rửa tay.
Phó Tư Điềm nhìn chằm chằm bóng lưng của Thời Ý, dùng cổ tay sạch sẽ chạm vào bên má của mình, gợn sóng trong lòng từng đợt từng đợt lan ra. Phiền muộn nảy sinh do ban nãy nghĩ đến mẹ tan đi, cô cười cong mắt, nhẹ giọng mắng yêu: "Cậu cũng chiếm tiện nghi mình."
Thời Ý quay người lại, nhướng mày nói: "Cũng?"
"Vậy là cậu thừa nhận trước đó cậu chiếm tiện nghi mình?"
Không phòng bị bị gậy ông đập lưng ông, Phó Tư Điềm nhìn vào đôi mắt chứa đựng ý cười của cô ấy, đầu hàng, phì cười hai tiếng, cúi đầu cắt dải bột dài trong tay, "Vậy mình cho bạn nhỏ nghịch ngợm của mình một món đồ chơi này."
Thời Ý mỉm cười theo, yên tâm. "Cậu cũng rất giỏi thừa dịp mà lên đó."
"Vậy cậu có muốn thuận thế mà xuống không?" Phó Tư Điềm cắt bột thành từng nắm nhỏ, cầm một viên đưa cho Thời Ý.
Thời Ý thắc mắc: "Sao đó?"
Khóe môi Phó Tư Điềm vểnh lên cao, nói một cách hiển nhiên: "Cho cậu chơi."
Thời Ý ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt tràn đầy hoang mang và khinh bỉ, Phó Tư Điềm vờ bình tĩnh đối mặt với cô ấy, nhưng thật ra lỗ tai đã bắt đầu nóng lên.
Đùa giỡn như vậy có phải hơi thân mật quá không?
Cũng may khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505486/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.