Thời Ý lại làm chuyện trẻ con như vậy.
Tựa như pháo hoa vô tình nổ bên tai, làm bùng lên ngọn lửa trong mắt Phó Tư Điềm. Cô khó tin quay đầu nhìn Thời Ý.
Khuôn mặt Thời Ý ẩn trong ánh sáng mờ nhạt, mông lung quyến rũ. Dường như Phó Tư Điềm cảm nhận được mình sắp khám phá ra điều gì đó khác lạ từ khóe môi hơi nhếch lên và đôi mắt dịu dàng của cô ấy, Thời Ý lại bình tĩnh đưa máy ảnh xuống cho cô xem: "Ánh sáng có tối quá không?"
"Không đâu." Phó Tư Điềm khô khốc, mất tập trung.
"Cậu có muốn thử tư thế ăn mặt trăng không?" Thời Ý đề nghị.
Phó Tư Điềm khẳng định vừa nãy Thời Ý chỉ là thuận miệng trả lời. Đôi mắt cô tối lại, nhanh chóng tự an ủi bản thân, ít nhất cũng cho thấy là Thời Ý có lắng nghe những điều cô nói ngày hôm đó, không chỉ nhớ mỗi câu nói gây cười "Mình có thể làm ba mẹ cậu." kia.
Cô trả lời "Được", cúi đầu định cùng Thời Ý xem lại hình vừa chụp. Đột nhiên, Thời Ý xuýt xoa một tiếng.
Phó Tư Điềm vội ngẩng đầu lên, Thời Ý ôm mặt, đôi mắt đen lóe lên ý cười, "Cậu chọt trúng mình."
Phó Tư Điềm vẫn chưa hiểu chuyện gì, Thời Ý giơ bàn tay đang ôm mặt lên, chỉ chỉ trên đầu cô, Phó Tư Điềm sờ theo, chạm vào con thỏ trên cài tóc mới hiểu ra, không kiềm chế được cũng cười lên. "Xin lỗi nha, mình quên mất. Mặt cậu có sao không?"
Cô tiến sát lại để kiểm tra mặt Thời Ý, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505487/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.