Trông có vẻ sờ rất đã.
Một dòng nước ấm chảy trong lòng Thời Ý, cô ấy kìm lòng không đậu ôm chặt Phó Tư Điềm, cúi đầu, vùi nửa khuôn mặt vào vai Phó Tư Điềm.
Phó Tư Điềm căng thẳng đến suýt ngừng thở, sợ rằng hơi thở của mình sẽ quấy nhiễu Thời Ý. Cô chưa từng cảm nhận được nhịp tim Thời Ý một cách rõ ràng như vậy – chỉ ngăn cách bởi hai khoang ngực mỏng manh, chân thực kề cận cùng trái tim đang nhảy lên của cô.
Giống như ảo giác, lại không giống như là ảo giác; giống tiếng vang, nhưng cũng giống lời hồi đáp. Trong yên lặng, gần gũi nhau.
Vài giây sau, Thời Ý cười một tiếng thật nhẹ, ngẩng đầu lên từ vai cô, thoáng buông cô ra. Phó Tư Điềm trải qua xúc động bèn sinh ra ngượng ngùng, vòng tay cũng vội thuận thế buông cổ Thời Ý ra, ngoan ngoãn ngồi trở lại đối diện Thời Ý.
Mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn biểu cảm của Thời Ý.
Thời Ý phát hiện ra, có chút buồn cười. Người yếu đuối là mình, mình còn chưa xấu hổ, sao cậu ấy lại xấu hổ trước rồi.
"Cậu muốn làm ba mẹ mình hả?" Thời Ý thích thú.
Phó Tư Điềm nhìn về phía cô ấy, bộ dạng cắn môi trông vẫn ngượng ngùng, nhưng vẫn gật đầu rất kiên quyết.
Ánh mắt Thời Ý lém lỉnh, "Cậu có chắc là cậu không phải đang chiếm tiện nghi mình không?"
Mắt Phó Tư Điềm chớp chớp, vẻ mặt mờ mịt.
"Nào, gọi ba đi con?" Thời Ý làm mẫu cho cô.
Ngay lập tức Phó Tư Điềm mở to đôi mắt hạnh, "Mình không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loan-nhip-vi-nguoi/505485/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.