Giải Phóng ôm cậu: “Bao nhiêu năm không được nghe rồi.”
“Không đâu.” Ái Quân nhẹ giọng cười bảo: “Ngày nào em cũng gọi anh một trăm lần trong lòng.”
Giải Phóng cười bò cả ra: “Tên nhóc chết tiệt này, mặt dày hơn rồi.” Hắn đuổi theo, thân mật ôm vai Ái Quân: “Bảo sao ngày nào anh cũng thấy tai vừa nóng vừa ngứa.”
“Thật á?” Ái Quân quay đầu qua hỏi.
“Thật!” Giải Phóng ra vẻ nghiêm túc đáp.
Điều em nói cũng là thật đấy. Ái Quân nghĩ.
Lúc đến gần nhà hầm, Giải Phóng hỏi: “Cái thằng Từ Viện Triều không gây phiền phức cho em chứ hả?”
Ái Quân cười rạng rỡ: “Không, hai chai rượu xái của anh cũng khá có tác dụng đấy chứ.”
Giải Phóng xoa xoa mái tóc cắt ngẵn cũn cỡn của mình: “À, tên ấy nói với em rồi à?”
“Vâng. Anh ta thật sự rất tốt với em. Rất săn sóc.
Giải Phóng tiến lên một bước, quay người qua hỏi Ái Quân: “Còn hơn anh tốt với em?”
Trong ánh chiều tà, nụ cười Ái Quân vừa ngây thơ lại nghiêm túc: “Sao thế được? Anh tốt nhất. Mãi mãi là tốt nhất.”
Giải Phóng nhẹ nhàng ôm Ái Quân, khẽ đung đưa.
Hai người lặng yên ôm nhau lâu thật lâu.
Đám Từ Viện Triều trông thấy Giải Phóng cũng vô cùng ngạc nhiên.
Sau một thời gian dài không gặp, ai nấy đều cao lớn hơn. Ái Quân nấu cơm, thu hoạch năm nay không tệ, lương thực xem như đủ ăn, thỉnh thoảng còn có chút thịt hoặc trứng gà. Bọn họ uống chút rượu do người dân ở đây ủ, độ cồn cao đến sợ, uống vào mà thấy choáng váng. Ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/238332/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.