Lát sau Thuyên Trụ lại nói: “Hai anh em bây, không giống nhau.”
Ái Quân cười hì hì: “Anh ấy giống bố, cháu giống mẹ.”
Càng đi, sắc trời càng sáng dần.
Ái Quân mỉm cười trong ánh nắng ban mai mỏng manh, cậu cảm thấy sinh mệnh của mình cũng giống như đoạn đường này vậy, kể từ lúc trùng phùng với Giải Phóng thì cũng ngày càng tươi sáng.
Khi Thuyên Trụ đến thị trấn gần nhất, Ái Quân liền nhảy xuống xe, cậu vẫn còn phải đi bộ hai, ba mươi dặm (10-15 km) nữa.
Có điều đã tiết kiệm được một nửa thời gian, vậy nên chắc chắn có thể đợi được Giải Phóng. Truyện Đông Phương
Lúc Ái Quân đến được nơi đóng quân của Giải Phóng thì trời đã sáng hẳn rồi, khi này vẫn sớm, nhưng mùa hè nên trời sáng sớm.
Ái Quân không dám vào doanh trại, chỉ đợi ở ven đường.
Khi Úc Giải Phóng ra khỏi doanh trại, chưa đi được mấy bước đã thấy một bóng dáng thân quen bên đường.
Tên ngốc ngồi bó gối ven đường kia, không phải Ái Quân thì còn ai được nữa?
Ái Quân cũng trông thấy hắn, nhưng không đứng dậy, mà chỉ tựa cằm vào đầu gối quay mặt qua nhìn Giải Phóng cười.
Giải Phóng ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Sao lại đến đây?”
Ái Quân đáp: “Thích thì đến thôi.”
Giải Phóng lại hỏi: “Dậy từ sớm lắm hả?”
Ái Quân ừ một tiếng.
Giải Phóng giơ tay kéo cậu dậy: “Dẫn em đi ăn cơm.”
Ái Quân ‘ai da’, co một chân lại rồi nhảy tới nhảy lui: “Tê chân rồi.”
Giải Phóng cúi người, chống tay lên đầu gối: “Anh cõng em đi?”
Ái Quân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/238333/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.