Một tháng sau thư hồi âm của Giải Phóng cũng tới.
Anh qua tôi lại, hai người trao đổi thư từ rất đều đặn.
Chẳng mấy chốc Ái Quân đến tiền mua tem cũng không còn nữa, cậu viết thư cho mẹ xin bà gửi chút tem qua.
Mẹ gửi thư đến. Ái Quân phát hiện ra bên trong ngoài tem thư, còn có mười tệ nữa.
Khoản tiền lớn như vậy, Ái Quân lén may giấu vào quần áo, để dành cho những lúc cấp bách.
Thư của Giải Phóng vẫn hăm hở như thế, còn Ái Quân thì vẫn hư cấu trong thư cuộc sống bình dị tại ngôi làng nhỏ miền sơn cước của cậu.
Mùa đông đến rồi, đám thanh niên sau ba ngày liên tục húp cháo loãng cuối cùng cũng nhận ra túi gạo đã cạn.
Ái Quân nằm trên giường không ngủ. Cậu biết mấy đứa kia cũng vậy, chẳng phải thiếu niên nhiều tâm sự gì đâu, chỉ là đói không ngủ được mà thôi.
Từ trưa bụng Ái Quân đã đau âm ỉ, lúc này cơn đau càng dữ dội hơn, tựa như có một bàn tay to lớn đang giày vò dạ dày cậu một cách tàn nhẫn không thương tiếc, buộc cậu phải kêu lên đau đớn mới thôi.
Ái Quân cuộn người lại. Giải Phóng, cậu nghĩ, giờ em đang như con tôm đây nhưng anh nào có thấy.
Nghĩ đến tôm, Ái Quân càng đói hơn. Nhớ lại lúc nhỏ, cậu hễ ăn tôm là bị dị ứng, khi ấy sẽ đòi Giải Phóng thò tay vào trong quần áo gãi cho cậu. Mà bây giờ đây, dù cho có ngứa chết thì cậu cũng muốn ăn sủi cảo tôm mẹ làm.
Một bàn tay lành lạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/loai-chim-khong-chan/238331/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.