Mặt trời hừng đông là lúc Giao Uyên đã thức giấc, cô tỉnh mộng thoát khỏi giấc mơ hồi tưởng.
Người con trai trong giấc mơ rất quen thuộc nhưng cô không thể nhớ, tỉnh dậy cũng không thể tạo lại nét mặt trong mơ…
Sau khi vệ sinh cá nhân xong vẫn còn khá sớm, cô chậm rãi đi ra ban công hít nhẹ lấy bầu không khí trong lành của thành phố.
Dựa tay vào lan can, Giao Uyên rũ mắt nhìn hình ảnh trên mặt nước, trong lòng lại hiện lên một số bê bối phiền muộn.
“Anh ta đêm qua không về sao?”
Cô chưa bao giờ thấy Cao Lãnh Khang tỏ cái thái độ kia với cô. Một chút bất an xuất hiện trong lòng.
Cao Lãnh Khang là đang giận cô ư? Liệu anh ta còn kiên nhẫn được với cô không?
Nhưng mà cái này, là còn không phải do cô hay sao…?
Tại sao cô lại bất an? Là cô sợ rằng anh sẽ bỏ đi, không còn quan tâm cô như trước kia?
Trong lòng cô có vô vàn những câu hỏi, cô có phải trong thứ tình cảm này cô còn không biết mình đối với người đàn ông kia là như thế nào…
Nhìn vào màn hình điện thoại, nhóm chat của cô Triệu Băng Băng và Hứa Nhã Kì có thông báo.
Hôm qua cô thức muộn, có nhiều lí do và một trong số chúng là cô nằm nhắn tin với hai cô bạn thân của mình.
Lúc nào cũn là hai người kia nói trước, cô là vào cuộc sau cùng. Không biết từ khi nào vấn đề trong câu chuyện kể lại có cô.
Những mẩu chuyện đó từ sau khi bước ra phòng vệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132911/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.