Làn da nhạy cảm của cô đột nhiên hạ nhiệt, không còn cảm giác nóng từ tia nắng truyền đến, mắt cũng tự nhiên cảm thấy không chói chang nữa.
Giao Uyên định đưa tay che mắt, cô cảm thấy như có thứ gì đó đứng chắn ngang trước mặt cô.
Mắt cô chậm hé mở, đập ngay vào con ngươi thanh tú là người đàn ông với thân hình cao lớn, anh ta như thể một vị thần đứng sừng sững như một đồi núi vững vàng.
- Cao Lãnh Khang?
Giao Uyên nhìn thấy người đàn ông tim lại bắt đầu đập loạn xạ, cô nhỏ tiếng gọi tên anh.
Cao Lãnh Khang lạnh mặt, anh chậm rãi bước dài chân vào trong, anh không hề nói một câu đáp trả.
Thấy anh lướt qua mình còn không thèm nói qua một câu, cảm giác hụt hẫng nhanh chóng xem vào tâm trí.
Giao Uyên mím môi, khoảng thời gian thang máy di chuyển xuống cô không mở lời, Cao Lãnh Khang lại càng không.
Cô bất giác liếc nhìn khuôn mặt kia, giờ nét mặt ấy còn đen hơn ban đầu thậm chí làn này cô còn thấy khó nhìn.
“Giận thật rồi sao?”
Cô đứng im như trời trồng, thang máy đến nơi vang lên một tiếng ting làm cô giật mình. Vội vàng chỉnh lại tinh thần, quay ra đã thấy người đàn ông kia đã ra ngoài từ lúc nào.
Không….
Giao Uyên cất bước chạy nhanh đến phía trước, người đàn ông kia bước nhanh như thể muốn ngay lập tức rời khỏi cô.
Chân anh vốn đã dài lại còn đi nhanh khiến cô đuổi kịp là một điều khó khăn.
- Cao Lãnh Khang.
Tiếng gọi vang lên giữa hành lang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132912/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.