Đúng lúc chân cô dừng lại một lần nữa tiếng súng vang lên.
“Tiếng súng này, súng là của Cao Lanhc Khang sao?”
Mặt biển xanh bắt đầu hoà tan với máu của con cá mập nhưng cũng nhanh chóng tan đi.
Giao Uyên đang ngây người đứng nhìn Cao Lãnh Khang cầm khẩu súng trên tay thì tự nhiên cô cảm thấy lưng của mình có gì đó rất lạ.
- Đ…đau quá, s…ao, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy?
Giao Uyên quài tay ra sau để chạm vào tấm lưng của mình. Cô cảm nhận được cơn đau rõ ràng hơn khi chạm trực tiếp.
“Cái gì vậy? Sao trang phục của mình lại bị rách một mảng thế này? Mà cmn sao xót dữ thần vậy? Đó là g….”
- Máu!?!?!
Giao Uyên đưa tay lên trước mặt xem thì bàn tay cô dính đầy chất lỏng màu đỏ khá loãng vì chúng hoà vào cùng nước biển.
Cao Lãnh Khang đang đi nhanh về phía cô, nghe thấy tiếng la của cô thì anh mau chóng tăng nhanh tốc độ của mình.
- Đi thôi.
- A!
Cao Lãnh Khang nói xong thì ngay lập tức bế xốc cô lên. Anh nhanh chóng tiến vào đi qua những hàng cây rậm rạp quanh hòn đảo rộng lớn hoang vu này.
- Này, anh đi đâu vậy hả?
Ấn đường hoei cau lại nhìn ngừoi đàn ông ngang ngược bế mình lên. Cô cất tiếng hỏi.
Cao Lãnh Khang cũng đáp lại, đôi chân ướt vẫn lướt nhanh dưới mặt đất
- Sắp mưa.
“Sắp mưa? Ý anh ta là tìm chỗ để trú mưa hả? Trời má làm ơn nói rõ dùm đi, có thể nói là trú mưa mà? Nói sắp mưa? Ba chấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132847/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.