- Mẹ em, Thẩm Đình chị ấy vô cùng hiền hậu, chị ấy đứng trên làn đường cầm một túi đồ ăn và một chiếc áo khoác, dưới một bầu trời đầy bão tuyết, đêm đông lạnh giá, khi đó chị ấy lại là mang đến cho một đứa ông cụ lang thang ngoài đường. Tấm lòng lương thiện của chị ấy được thể hiện rất rõ, rất dễ nhìn thấy.
- Mặc dù gia thế giàu có nhưng chị ấy lại có một tấm lòng ấm áp, ít ai có được tính nết đoan trang hiền hậu như chị ấy. Thẩm đình là thần tượng duy nhất trong lòng tôi, đến bây giờ ngoài chị ấy ra tôi chưa từng thần tượng một ai…
Kiera từ nãy giờ đều là người kể và đơn nhiên là vậy, Giao Uyên là người nghe. Cô rất chăm chú từng chi tiết lời nói của người phụ nữ, đôi mắt sáng lên như những vì sao tinh tú phát sáng trên bầu trời đêm.
Cạch!
Sau tiếng mở cửa vang lên là một người phụ nữ và một người đàn ông đứng ngay bên ngoài.
- Hết thời gian rồi.
Người đàn ông bình thản nhàn nhạt nói. Gương mặt lạnh lùng, cặp mắt màu hổ phách sâu thẳm vẫn luôn nhìn Giao Uyên.
- Hả? Anh…, sao anh biết bọn em ở đây?
- Cô ở đâu tôi cũng biết.
“Wtf?!?!? Anh ta….rốt cuộc là thần hay quỷ vậy?”
Kiera cũng lên tiếng nhìn về hướng người con gái đứng đằng sau, cô không nhanh không chậm bươc xuống giường.
- Là người em họ mà cậu hay kể? Quả thực rất giống Thẩm Đình.
- Ừm.
Cao Lãnh Khang lạnh nhạt tiến về phía trước, nếu không muốn nói thêm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132846/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.