Đôi hàng mi dài khẽ rung, đôi mắt động đậy dần dần mở. Giao Uyên tỉnh dậy, đầu óc không mấy tỉnh táo, mơ hồ cô cảm nhận được cơn đau dằn vặt trong thân thể yếu ớt của mình.
“Au…đau quá…”
Cô nghiêng người dựa vào tảng đá bên cạnh, đôi tay di chuyển ra phía sau sờ vào chỗ vết thương.
“Mình sao lại…không mặc đồ thế này?Áo đây là, chẳng phải là của Tú Ảnh sao? Sao nó lại ở trên người mình. Chẳng lẽ Tú Ảnh cũng…”
Giao Uyên nhấc tay lên nhìn kĩ chiếc áo, cô phát hiện ra nó là của quản gia của Cao Lãnh Khang. Phóng mắt ra xa cô thấy tấm lưng của Tú Ảnh, không những thế Kiera còn ngồi đối diện.
- Tú Ảnh…
Tiếng gọi yếu ớt của Giao Uyên, hai người phụ nữ liền đưa mắt nhìn, lập tức để lại đồ chạy đến chỗ Giao Uyên.
Giao Uyên lên tiếng, định ngồi thẳng dậy nhưng cơn đau rát đập mạnh vào sâu trong cơ thể trong cô khiến cô phải dừng lại động tác.
Cô nhăn mặt khó khăn trở lại vị trí cũ, thấy vậy Tú Ảnh và Kiera chạy nhanh đến chỗ cô.
- Tiểu thư người có thấy đỡ hơn không?
Đúng là đỡ hơn lúc mới ngất nhưng mà vẫn còn đau lắm.
Mồ hôi đã bớt đi ít nhiều trên gương mặt nhợt nhạt thiếu sức sống. Cổ họng khô khốc nặng nề nói vài câu, cô chầm chậm đáp lại.
- Ùm tôi đỡ rồi.
- Gần đây chắc hẳn phải có nước, để tôi đi tìm, Tú Ảnh ở lại xem tình hình của em ấy, tôi sẽ quay lại liền.
Kiera để ý, cô nói xong rồi mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-yeu-anh-ho-la-lao-dai-hac-bang/1132848/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.