Điều lệnh Mục Nghiên Chi nhận được sẽ có hiệu lực vào một tháng sau, điều này có nghĩa là một tháng sau anh sẽ rời thủ đô. Có lẽ anh sẽ phải đi tới một quốc gia có muôn vàn nguy hiểm.
Bọn họ không biết bao lâu có thể gặp mặt một lần, một tháng, mấy tháng, thậm chí là nửa năm cũng gặp không quá một lần.
Nguyên Nhị không muốn nghĩ nhiều, nhưng cô có thể khẳng định một việc, chỉ cần anh có thể trở về thì cô sẽ chờ.
Thời gian hai năm nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng cũng đủ để hai người khảo nghiệm tình cảm của nhau.
Một tháng này cả hai đều rất ăn ý, ai cũng không nhắc tới chuyện rời đi.
Một tháng này mọi người cũng đã chấp nhận chuyện Mục Nghiên Chi phải đi là sự thật, ngay cả người phản đối mãnh liệt nhất là Mục Quốc Phong cũng đã chấp nhận.
Biết anh sắp đi, người không bao giờ nhúng tay vào việc của anh là Mục Quốc Phong lần đầu tiên vận dụng quyền lực chính mình, cho nên trong một tháng này anh không nhận được bất cứ nhiệm vụ gì. Nếu đổi lại trước kia anh đã sớm tìm Mục Quốc Phong lý luận, nhưng mà lúc này đây anh cái gì cũng không làm, lựa chọn nghe lời ông.
Bởi vì Mục Nghiên Chi ở nhà cho nên trong một tháng này chỉ cần không tiết học thì Nguyên Nhị sẽ ở nhà, mà lý do cũng chỉ vì muốn có thêm nhiều thời gian ở cùng anh.
Một tháng rất nhanh qua đi, trước khi Mục Nghiên Chi rời đi một ngày Nguyên Nhị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-tai-nho-cua-anh/1853744/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.