Bước vào mùa hè, tiết trời oi bức, lại hay xuất hiện những cơn mưa nghịch mùa để xua bớt cái nắng nóng chói chang.
Vi Uyển Uyển lẳng lặng ngồi bên bệ cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa nặng trĩu vừa ghé qua không lâu. Cô đưa tay ra giữa không trung, cảm nhận từng giọt nước mát lạnh, rồi mưa dần lớn hơn, hạt mưa to hơn cứ thế tạt mạnh vào bàn tay nhỏ nhắn, bỗng dưng khiến cô cảm thấy đau rát.
Những thứ tưởng chừng như vô hại, vậy mà vẫn có sức sát thương thì huống chi lòng dạ của một con người.
Cô đã nhớ như in cái khoảnh khắc bị chuốc say, rồi được đưa lên giường, đối mặt với gã đàn ông to cao, dữ tợn đó. Lúc này, nước mắt lại âm thầm tuôn rơi.
Mấy hôm liền không liên lạc với Đàm Dạ, ngay lúc này cô lại thấy nhớ hắn. Vừa nhớ, cũng vừa lo, không biết lúc đối mặt rồi, phải bắt đầu câu chuyện từ đâu...
Cô mãi mê miên man với hàng loạt suy nghĩ, mà chẳng để ý đến phía cửa phòng lúc này đã có ai đó bước vào.
Đôi con ngươi hổ phách phủ lên tầng sắc lạnh lùng, nhìn về hình ảnh cô độc của người con gái đang nghịch mưa bên khung cửa sổ, bỗng dưng lại trở nên nặng lòng.
Vứt chiếc áo vest lên giường, rồi hắn cũng tùy tiện ngồi xuống để tấm lưng to lớn đối diện với cô.
"Hôm nay không đi học à?"
Giọng nói trầm thấp quen thuộc chợt vang bên tai, Vi Uyển Uyển liền vui mừng quay đầu nhìn lại. Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890723/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.