Đàm Dạ ngồi trước cánh cửa phòng phẫu thuật mà tâm tư như mớ hỗn độn, đôi mắt rồng sâu sắc ghim chặt vào chiếc điện thoại trong tay. Hắn bây giờ, vừa phải lo cho người mẹ đang phẫu thuật bên trong, hiện sống chết thế nào chưa rõ, khi mà bác sĩ thông báo trước rằng, ca phẫu thuật loại bỏ khối u trong não này có tỉ lệ thành công rất thấp.
Nỗi lo của hắn không chỉ dừng lại ở bấy nhiêu đó, mà nó còn sâu xa hơn, khi rất lâu rồi vẫn chưa nhận được thông tin gì từ Vi Uyển Uyển.
Ai cũng nghĩ hắn vô tư vô lo. Ai cũng bảo đường hắn đi trải đầy thảm đỏ, nhưng chưa có ai hỏi tới con người hắn đã từng trải qua những bất hạnh gì trước khi có được vinh hoa của ngày hôm nay.
Một đứa trẻ, sinh ra đã không có tình thương của ba. Thuở còn ngây thơ chỉ biết ba bận đi làm xa, lâu lâu mới về được một lần, cứ hễ khi về thì ba sẽ mua rất nhiều quà bánh cho hắn. Lớn hơn một chút, hắn bắt đầu biết suy nghĩ, biết hỏi những câu mà khi mẹ mình nghe xong lại âm thầm nén đi giọt lệ.
Dẫu biết làm người thứ ba là đáng trách. Nhưng có ai biết người thứ ba cũng thật đáng thương, khi bị người đàn ông của mình lừa dối. Cái gì mà một xa đình trọn vẹn, hạnh phúc? Những lời hứa hẹn khi đó của ba mình, hắn lại thuộc nằm lòng không sót một từ, đến lúc mọi chuyện đổ vỡ, mẹ hắn bị vợ cả của người đàn ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/lo-mot-buoc-dau-thuong-ca-doi/2890724/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.